Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 6
Mọi thứ đột ngột vượt quá sức chịu đựng của Elena .Chả ai chịu tin cô,thậm chí cả bạn bè và người thân.Ngay lúc đó,cô có cảm giác như mình đang đứng giữa vòng vây kẻ thù vậy.
“Cháu không bệnh.” Elena la lớn,giằng người khỏi bàn tay dì. “Và cháu cũng chẳng điên – tùy mọi người nghĩ gì thì nghĩ…Stefan không bỏ trốn,anh ấy cũng không giết thầy Tanner.Cháu cũng chẳng thèm quan tâm nếu không một ai ở đây chịu tin cháu…” Cô lặng người,nghẹn ngòa.Dì Judith cứ rối rít quanh Elena,lùa cô lên lầu,và cô cứ để mình bị đẩy đi như thế.Tuy nhiên,Elena không chịu vào giường mặc cho dì Judith bảo rằng hẳn cô mệt lắm.Thay vì vậy,khi người đã ấm hơn,cô lại ngồi vào chiếc ghế bành cạnh lò sưởi với mớ chăn chất đầy chung quanh.Điện thoại reo suốt buổi chiều,Elena nghe tiếng dì Judith nói chuyện với bạn bè,hàng xóm,trường học.Dì trấn an mọi người rằng Elena không sao hết.Rằng vụ…vụ việc bi thảm đêm qua khiến cho tinh thần Elena bị sốc một chút,chỉ thế thôi,và hình như cô hơi sốt.Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là cô sẽ bình phục lại ngay ấy mà.
Meredith và Bonnie đến ngồi cạnh Elena. “Bồ muốn nói chuyện không?” Meredith họ giọng ,Elena lắc đầu,mắt nhìn ngọn lửa.Tất cả họ đều chống lại cô.Và dì Judith đã nói sai,cô không bình thường chút nào.Không thể bình thường được cho đến khi nào tìm thấy Stefan.
Matt ghé qua nhà,tuyết vương đầy trên tóc và áo khoác trùm đầu.Khi Matt bước vào,Elena nhìn lên đầy hi vọng.Đêm qua Matt đã cứu Stefan,khi cả trường chỉ muốn xử tội anh.Thế nhưng hôm nay Matt đáp lại cái nhìn chờ mong của cô bằng nét hối hận đầy lí trí,và sự quan tâm trong đôi mắt xanh kia chỉ dành ỗi Elena thôi.
Nỗi thất vọng thật quá sức chịu đựng. “Anh làm gì ở đây thế ?” Elena vặn nỏi . “Giữ lời hứa sẽ ‘chăm sóc em’ sao?”
Một thoáng tổn thương lóe lên trong mắt Matt.Nhưng giọng Matt vẫn trầm tĩnh . “Có thể…một phần là thế.Nhưng kiểu gì thì anh cũng sẽ cố chăm sóc em,dù anh có hứa hay không cũng thế thôi.Anh đã rất lo lắng.Nghe này,Elena…”
Cô chẳng có tâm trạng đâu để nghe ai nói nữa. “Em chả sao hết,cảm ơn anh.Anh cứ hỏi mọi người.Cho nên anh khỏi phải lo nữa.Với lại,em thấy chẳng có lí do gì mà anh phải giữ lời hứa với một kẻ sát nhân cả.”
Matt giật mình,quay sang nhìn Meredith và Bonnie.Rồi lắc đầu ra vẻ cam chịu. “Em đang cư xử bất công với anh đấy.”
Elena cũng chẳng có tâm trạng để suy nghĩ công bằng với ai. “Em nói rồi,anh khỏi cần lo cho em hay chuyện của em nữa.Em bình thường,cảm ơn.”
Sự ám chỉ quá rõ ràng.Matt quay lưng ra cửa khi dì Judith xuất hiện với mấy cái sandwich.
“Xin lỗi cô,cháu phải đi.” Anh lầm bầm,đi vội về phía cửa,đi thẳng không thèm ngó lại.
Meredith,Bonnie,dì judith và chú Robert cố kiếm ra chuyện để nói trong khi ăn bữa tối lót dạ dọn sớm bên lò sưởi.Elena chẳng ăn gì mà cũng chẳng thèm ừ hử.Người duy nhất hông cảm thấy khổ sở trước sự im lặng của cô là đứa em gái nhỏ của cô, Margaret.Với trí óc hồn nhiên non nớt của một đứa bé bốn tuổi,Margaret nép vào lòng Elena và mời chị ăn kẹo Halloween của mình.