Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh: Chương 109
Cô cảm thấy sự thay đổi, sự thay đổi nơi miệng anh như anh đã khuất phục, đáp trả cô một cách không tự lực, đáp những nụ hôn nhẹ nhàng của cô cũng bằng sự nhẹ nhàng như thế. Cô cảm nhận cơn rùng mình xuyên suốt cơ thể Stefan khi sự kìm kẹp cứng nhắc trên đôi vai cô cũng nhẹ nhàng hơn, trở thành một cái ôm. Và cô biết cô đã thắng rồi.
“Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương,” cô thì thầm.
Giống như là những cái hôn cũng đẩy xa tất cả nỗi sợ, nỗi buồn phiền và sự cô đơn bên trong họ. Elena cảm thấy cảm xúc nồng nàn dấy lên trong cô như tia sét mùa hè, và cô có thể cảm nhận cảm xúc hồi đáp lại trong Stefan. Nhưng pha vào mọi thứ khác là sự dịu dàng gần như là đáng sợ trong chính cảm xúc mãnh liệt của nó. Không cần đến sự vội vàng hay thô bạo nữa, Elena nghĩ khi Stefan dịu dàng dìu cô ngồi xuống.
Dần dần, những nụ hôn tăng trở nên gấp gáp hơn, và Elena cảm nhận tia sét mùa hè lập lòe suốt cơ thể cô, nạp thêm năng lượng cho nó, làm tim cô đập thình thịch và hơi thở thì hớp lấy không khí. Nó làm cô cảm thấy nhẹ nhàng và choáng váng đến kỳ lạ, làm cô nhắm mắt lại và để đầu mình ngã tự do ra phía sau.
Đến lúc rồi, Stefan, cô nghĩ. Và, rất dịu dàng, cô lại kéo miệng anh xuống, lần này là vào cổ họng cô. Cô cảm thấy đôi môi anh lưới qua trên da cô, thấy hơi thở của anh vừa ấm vừa mát lạnh. Sau đó cô cảm thấy răng nanh đang làm cô đau nhói.
Nhưng cơn đau gần như trôi qua ngay tức khắc. Đó được thay thế bởi một cảm xúc của sự hài lòng khiến cô run lên. Một sự ngọt ngào lớn tràn vào người cô, thổi qua cô từ Stefan.
Cuối cùng thì cô nhận ra cô đang nhìm chằm chằm vào gương mặt anh, vào gương mặt mà cuối cùng đã không chắn cô lại nữa, không còn những bức tường nữa. Và cái nhìn cô thấy lúc này làm cô cảm thấy thật yếu đuối.
“Em tin anh chứ?” anh thì thầm. Và khi cô đơn giản gật đầu, anh giữ lấy đôi mắt cô và vươn người lấy thứ gì đó kế bên giường. Đó là con dao găm. Cô nhìn nó mà không hề sợ hãi, và sau đó lại nhìn lên gương mặt anh.
Anh chưa bao giờ nhìn khỏi cô khi anh rút nó ra và cắt một đường nhỏ cuối cỏ họng của anh. Elena nhìn vào đó với đôi mắt mở to, vào dòng máu sáng như những quả đỏ cây oro, nhưng khi anh kéo cô về phía trước cô không hề cố kháng cự lại anh.
Rồi thì anh chỉ ôm lấy cô thật lâu, trong khi những con dế bên ngoài đang hòa tấu bản nhạc của chúng. Cuối cùng, anh động đậy.
“Anh ước em có thể ở đây,” anh thầm thì. “Anh ước em có thể ở đây mãi mãi. Nhưng em không thể.”
“Em biết,” cô nói, gần như là im lặng. Đôi mắt họ lại nhìn nhau trong sự đồng cảm. Có quá nhiều điều để nói, quá nhiều lý do để ở bên nhau.
“Ngày mai,”cô nói. Rồi, dựa mình vào vai anh, cô thì thầm, “Bất cứ điều gì xảy ra, Stefan, em sẽ ở bên anh. Nói với em là anh tin điều đó đi.”
Anh im lặng, nghẹn lại trên tóc cô. “Oh, Elena, anh tin điều đó mà. Dù bất cứ điều gì xảy ra, chúng ta sẽ ở bên nhau.”