Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 54: Tiệc Sinh Nhật Của Minh Thùy
Ngày 17/3 năm nay lại rơi vào thứ bảy nên nó lại cái màn sinh nhật thâu đêm. Năm giờ tôi rời khỏi nhà. Chưa có một bà mẹ nào mà sướng như tôi, đi chơi mà con vẫn có người giữ. Dì tôi độc chiếm Minh Phong luôn rồi. Hồi đó dì thương tôi nhất, giờ thì Minh Phong là nhất, tôi là bét. Không lẽ tôi đi ganh tị với con mình chứ.
Sáu giờ tôi có mặt ở quán bar đó, sau một năm thì nó có vẻ đáng sợ hơn xưa. Tôi không biết đây là phong cách của quán hay dạo này làm ăn thất bại mà quán tồi tàn đến vậy. Tôi đưa thiệp cho bảo vệ, hai người đó nhìn tôi một lượt rồi mới cho vào, an ninh kinh thật.
Vừa bước vào trong thì âm nhạc đã khủng bố lỗ tai tôi. Thể loại nhạc gì mà đùng đùng kinh vậy. Con Thùy thấy tôi thì chạy ra kéo vào nhập tiệc. Thật ra bảy giờ mới khai tiệc, giờ chỉ là giao lưu thôi.
“Bồ sao vậy? Sao hôm nay mặc kín quá vậy?” Trời ạ, cái áo tôi đang mặc được liệt vào top thiếu vải mà nó nói kín. Chiếc quần si ngắn củn ở trên mà kín. Không lẽ tôi thoát y chứ. Tiệc gì mà phải mặc đồ màu đen, thấy thôi là biết con chủ tiệc tánh kì rồi.
“Banh con mắt ra mà nhìn, kín gì mà kín, mặc như bồ mới gọi là hở à?” Tôi dí tay vào ngực nó.
“Ây da, sao bồ lại dê mình cơ chứ, ngại chết được!” Nó chụp lấy tay tôi rồi cười.
“Mở nhạc khác đi, khó chịu quá!”
“Hả?”
“Mở nhạc khác đi!”
“Hả?”
“Mình kêu bồ mở nhạc khác đi, bồ bị đui hả?” Tôi hét vào lỗ tai nó, nó gật đầu liên tục rồi cười xòa.
“Ô kê bồ!” Nó đi lại nói gì đó với DJ thì lại chuyển qua thể loại khác. Kinh khủng hơn ban nãy, con này nó khùng rồi. Tôi định gọi nó nhưng nó đi tiếp những người khác nên thôi.
Tôi ngồi ăn trái cây thì Minh Long đi vào, cậu ta cười với tôi. Tặng quà cho Minh Thùy xong thì cậu ta đến ngồi kế tôi. Tay khoác qua vai đùa nghịch vài lọn tóc vô tình rơi xuống. Nếu giờ tôi được hỏi cậu ta thì tôi sẽ hỏi rằng “anh thích tóc dài không, em tài trợ cho anh ba bộ!” Gì đâu mà nghịch tóc tôi hoài.
“Em đến lâu chưa?” Cậu ta nói vào tai tôi như hét.
“Em không có bị điếc, la gì lớn vậy?” Tôi hét vào tai cậu ta, mặt cậu ta nhăn lại nhưng nhìn tôi mỉm cười. Lại là trò đùa của cái thứ hoa hoa công tử.
“Mọi người ơi, kim đồng hồ đã điểm bảy giờ rồi! Giờ thì sao nào?” Giọng con Thùy đã lớn rồi mà giờ nó còn hét qua hai cái loa công suất khủng này nữa.
“Nhập tiệc!” Những người ở dưới hò hét điên loạn, bắn hoa giấy lum la.
“Đúng rồi!” Con Thùy hét lên rồi bẳt đầu mở chai rượu nó đang cầm trong tay. “Đùng” hàng loạt chai rượu được mở nắp sau lời tuyên bố của nó.
Nó đi rót rượu mời mọi người, đến tôi nó chừa lại. Ơ hay, con này. Sau khi đi một vòng thì nó đem lại cho tôi một ly rượu “khác loài”.
“Uống đi, cạn nha!” Nó kề ly rượu sát vào miệng tôi.
“Có gì trong đây?” Tôi đẩy ly rượu ra nhìn nó. Nó chỉ cười nhưng không đáp, lại kề ly rượu sát miệng. Tôi cầm lấy tu một hơi. Khoảng hai ba phút sau, không có gì xảy ra. Ly rượu này an toàn.
Tôi đã tự nhủ lòng là lần này không uống nhiều nhưng cứ bị “đè đổ” nên bây giờ đã hơi ngà ngà say. Đầu óc lâng lâng, tôi và con Minh Thùy bắt đầu lắc lư theo nhạc.
“Mình rất là vui nha!” Con Thùy ôm lấy tôi. Trời ơi, vụ gì vậy, định chơi les à.
“Vụ gì vui?” Tôi dí tay vào trán nó, mặt nó đỏ ửng vì rượu trông rất mắc cười.
“Mình vui vì bồ và tên khốn Minh Long lại làm hòa! Hay thật, nên mình mới trưng ra bộ mặt này để chúc mừng bồ!” Nó vừa nói vừa chỉ vào mặt nó. Tôi lấy tay đẩy nó ra.
“Thôi đi, cậu đem bộ mặt này mà trưng ra với Viễn Kiệt, trông thật buồn nôn mà!” Tôi và nó cùng cười khước. Thật là, khi say con người ta hoàn toàn không thể ý thức được bản thân nói gì.
***
Một giờ sáng, buổi tiệc giờ đây chỉ còn lại trận hoang tàn. Tôi lê lết ra khỏi quán bar, tốt nhất là nên về nhà. Tránh để xảy ra bất trắc. Đi đứng còn không vững nữa nên việc gọi điện cho tài xế thật là khó khăn mà.
Hai mắt cứ muốn nhắm lại, bỗng một bàn tay khoác lấy vai tôi, nhấn tôi vào xe và…và…tôi thiếp đi trong chiếc xe hơi sang trọng đó.