Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 53: Lời Đe Dọa
Kể từ ngày tôi làm hòa với cậu ta, tôi thấy rằng cuộc đời này ý nghĩa hơn nhiều. Không còn những ngày dằn vặt trong đau khổ, không còn những ngày nhớ nhung đến phát điên lên. Cũng từ ngày làm hòa, tôi không gặp anh nữa. Anh chỉ nhắn cho tôi một tin nhắn với vài dòng ngắn gọn “Khi nào em đau khổ nhất, hãy nhớ đến anh! Còn hạnh phúc, em hãy dành cho Minh Long!” Tôi cảm động đến rơi nước mắt về dòng tin nhắn này. Anh là một người đàn ông tốt.
Bây giờ, hằng đêm, tôi thường gọi điện tâm sự với anh. Trong điện thoại, lúc nào tôi cũng nghe thấy giọng anh khẽ cười. Anh luôn như vậy, mười tám năm qua anh vẫn luôn như vậy. Luôn lắng nghe tôi, luôn che chở và bảo vệ tôi. Anh không bao giờ giấu tôi việc gì cả. Có lẽ vì như thế mà tôi đã sốc khi biết Minh Long đang lừa dối mình.
“Đàn ông không phải ai cũng giống nhau, chỉ có anh là yêu thương em vô điều kiện, anh không để em tranh giành ai với bất kì ai. Vì anh là anh hai của em. Còn ngoài xã hội thì khác em ạ, không ai yêu em vô điều kiện đâu và em muốn giữ được hạnh cho bản thân thì em phải biết loại bỏ kẻ dư thừa ra khỏi cuộc chơi! Nhớ nhé!” Giọng anh nhỏ nhẹ nhưng quyết đoán, anh luôn có sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Với ai thì tôi không biết nhưng với tôi, thì anh chưa bao giờ làm tôi phải đau.
“Em hiểu rồi!” Tôi trả lời. Anh nói đúng, tôi phải loại bỏ kẻ thứ ba ra khỏi cuộc chơi và kết thúc trò này. Cô bé đó ngày nào còn bên Minh Long thì ngày đó tôi chưa có được hạnh phúc. Đầu dây bên kia anh khẽ cười. “Tút…tút…” Âm thanh kết thúc cuộc gọi vang lên. Tôi nhẹ nhàng bỏ điện thoại xuống.
“Thục Khuê, đến lúc chị giành lại những gì là của chị rồi!” Tôi khẽ nói. Giờ đây trông tôi có vẻ ác.
***
Ngày hôm sau đến trường, Minh Long không đi cùng tôi nhưng tôi biết cậu ta cũng chẳng đi cùng Thục Khuê. Vì vừa lên đến khúc rẽ giao nhau của khối mười và mười hai thì tôi đã gặp cô bé Thục Khuê đang đứng đó.
“Hai người làm hòa rồi?” Tôi vừa bước đến thì cô bé lên tiếng. Tôi đứng lại, quay mặt đối mặt với cô bé đó.
“Phải, đã làm hòa.” Tôi trả lời.
“Nhanh nhỉ?”
“Thời gian đó đủ để em có được Minh Long nhưng em không làm được, tiếc thật!” Tôi cúi người xuống, ngang với chiều cao của cô bé.
“Chị nghĩ chị thắng tôi?” Cô bé hỏi.
“Hiện tại là chị thắng em nhưng tương lai, chị không dám nói trước.” Tôi mỉm cười.
“Có một ngày, tôi sẽ khiến cho chị mất cả Minh Long lẫn Minh Phong! Hãy đợi đấy!” Cô bé đó tuyên bố một câu sặc mùi hoạt hình rồi bỏ đi. Nhưng đối với tôi đó là một lời cảnh cáo. Dường như con bé đó đang nắm trong tay con ác chủ bài nên mới dám nói vậy.
Tôi đứng thừ người ra đó, lục phủ ngũ tạng của tôi giờ đây cứ như đang đánh lộn. Nó rối bời lên.
“Phương Anh!” Tôi quay người lại. Minh Long đang đứng đó, mỉm cười với tôi. Tôi đi về phía cậu ta. “Sao em thừ người ra vậy?” Cậu ta thích vén tóc tôi lên hay sao ấy. Gặp là vén hết cả tóc lên.
“Không có gì đâu anh!” Tôi mỉm cười lắc đầu. Tiếng trống vào học vang lên, kết thúc màn tình cảm lãng mạn ướt ác tại đây. Cậu ta cúi xuống hôn lên má tôi rồi về lớp. Tay tôi rờ vào nụ hôn của cậu ta trên mặt mình rồi mỉm cười.
***
Trong giờ Sinh học
“Ây da, lúc thì khóc, lúc thì cười, mình khổ với bồ quá đi!” Con Minh Thùy đẩy đẩy vai tôi. Tôi nhìn nó mỉm cười. Nó nhét vào tay tôi một tấm thiệp hồng lè.
“Thiệp cưới hả?” Tôi ngây ngô hỏi.
“Bà ơi bà, thiệp sinh nhật, chữ bự chà bá mà không thấy là sao. Cưới xin gì ở đây!” Tôi cười cười với nó.
“Ai biết được!” Tôi mở thiệp ra, lại là quán bar đó. Con này nó nghiền trai đẹp ở quán đó rồi.
“Nhớ đến nha!”
“Ô kê con gà ác!”
Ra chơi tôi gặp Minh Long, cậu ta cũng đang đứng đọc cái gì đó màu hồng. Đi lại gần tôi mới biết đó là thiệp sinh nhật của con Thùy. Cậu ta giơ cái thiệp lên nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng gật đầu. Cả hai cùng thở hắt ra.
Cái con đó không hề biết ở đó nó đã để lại dấu ấn nặng nề với tôi, thế mà cứ tổ chức ở đó mới chịu. Vì để nó vui nên đành phải đi thôi.