Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 55: Ghen
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy ở một căn phòng lạ lẫm. Toàn phòng được bố trí rất đơn giản. Một chiếc bàn cà phê, hai cái ghế. Chiếc ti vi LED dán trên tường. Toàn căn phòng là màu trà ấm áp. Xung quanh thoang thoảng mùi Tulip. Tôi ngồi dây dây thái dương, đầu óc hơi nhức. Lần này tôi lại ngủ ở chỗ lạ chứ không về nhà.
Nhưng có lẽ khá hơn là tôi không nằm kế trai và còn mặc quần áo. Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hình như là áo của đàn ông. Ờ, là áo đàn ông. Cái gì, áo đàn ông? Vậy bộ đồ hôm qua của tôi đâu, tên biến thái nào đã tự tiện thay quần áo cho bổn cô nương trong khi bổn cô nương đang say chứ. Có lòng tốt đưa về là được rồi, làm gì mà phải thay dùm chứ.
“Cạch” cửa phòng mở ra, tôi chụp ngay cái gối mà ném ngay về phía cửa. Ném trúng phóc, ném trúng một tên đàn ông da trắng, dáng cao. Người đó khom xuống nhặt chiếc gối xong rồi đứng thẳng người lên.
Dáng cao, người vận áo phông trắng, quần âu thun xám. Mái tóc hớt gọn màu nâu. Sao dáng người này quen quen, hình như tôi gặp người này rồi. Anh ta quay mặt qua, đem gối đặt lên giường và ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi gượng chín mặt, thì ra người đàn ông đẹp trai ấy là anh.
“Hốt xác em về không nhận được lời cảm ơn mà còn bị ném gối! Em thật quá đáng!” Anh ngắt mũi tôi.
“Em tưởng là tên biến thái nào ấy chứ? Mà anh…mà anh…” Tôi ngập ngừng nhìn vào bộ đồ mình đang mặc.
“Không có, là cô giúp việc thay.” Anh thật là hiểu ý tôi, chỉ cần nói vậy là anh đã hiểu. Anh vuốt tóc tôi. “Làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo xong thì ra ăn sáng.”
“Dạ!” Anh đứng lên rời đi. Tôi bất chợt nắm tay anh lại.
“Sao em?” Anh hỏi tôi.
“Lúc em rời nhà đi thì anh vẫn còn ở nhà mà, sao giờ anh có căn hộ này?” Tôi hỏi. Chỉ là tò mò thôi.
“Anh không thể sống được ở căn nhà đó nữa, anh không chịu nổi bản tính bảo thủ của ba và sự im lặng nhẫn nhịn của mẹ.” Anh nhìn tôi trả lời.
“Thế còn chị Phương Ân? Chị ấy sao?”
“Phương Ân rất nghe lời ba, lúc nào con bé đó cũng vậy, chẳng dám chống lại ba. Chỉ có anh và em là chống lại ba thôi. Em bị đuổi đi anh đã không cam tâm, thế mà anh năn nỉ ông thì ông đuổi anh đi. Ông chỉ vì cái sĩ diện ảo của mình mà từ bỏ tất cả.” Có vẻ anh rất tức giận khi nhắc lại chuyện này. Anh đã từng muốn thay đổi ba nhưng anh không làm được. Từ đó anh thề chừng nào ba thay đổi thì anh mới lấy vợ. Đến giờ, anh đã hai mươi bảy tuổi mà vẫn độc thân.
“Không ai hiểu nổi ba nghĩ gì nữa!” Tôi thở dài, anh vuốt tóc tôi rồi rời đi. Tôi bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.
Mười lăm phút sau tôi ngồi đối diện với anh ở bàn ăn. Hôm nay ăn bột chiên, anh biết tôi không ăn hành nên phần của tôi không có hành, anh luôn hiểu tôi nhất. Tôi cười tít mắt khi anh bưng đĩa bột chiên ra trước mặt tôi.
“Bốn trứng như cũ!” Anh nói rồi mỉm cười hiền hòa.
“Cà phê nóng không đường!” Tôi đẩy ly cà phê đến trước mặt anh. Anh cười, tôi cũng cười. Cả hai ngồi ăn rất vui vẻ. Chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, anh rất vui khi tôi kể về Minh Phong và Minh Long.
“Em còn nhớ lúc mười bốn tuổi em nói gì với anh khi chúng ta đi đến cánh đồng bồ công anh hôm trước không?” Anh hỏi tôi.
“Nếu sau này anh không nắm tay em nữa thì em phải làm sao?” Tôi nhắc lại lời tôi nói ngày đó.
“Và anh đã trả lời…”
“Anh đã trả lời: Nếu anh không nắm tay em nữa thì sẽ có một người con trai khác thay anh nắm tay em đi hết quãng đường còn lại!” Tôi nói tiếp. Đến đây thì tôi lại khóc. Anh ôm tôi vào lòng.
“Bé Sun mạnh mẽ lắm mà, sao lại dễ khóc trước mặt anh vậy?” Anh cười nhẹ, tay vuốt nhẹ vào mái tóc tôi. Anh lúc nào cũng dịu dàng như nắng.
“Em muốn anh sẽ nắm tay em mãi!”
“Không được, hiện tại Minh Long đang thay anh nắm lấy tay em, nhưng nếu cậu ta làm em đau, em hãy nói với anh!” Anh mỉm cười nhìn tôi. Tay lau nhẹ nước mắt cho tôi. Tôi thì gật đầu lia lịa.
***
Xe anh dừng lại ngay nhà dì, tôi xuống xe, anh cũng xuống xe. Anh hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng. Đối với tôi đó là lời tạm biệt của anh trai dành cho em gái. Không có gì quá đáng, từ nhỏ, ngày nào anh cũng hôn tạm biệt tôi kiểu này. Nhưng với người ngoài thì khác. Đặc biệt đối với Minh Long.
“Phương Anh!” Nghe giọng tôi đã biết Minh Long. Cậu ta có cần gằng tên tôi như vậy không chứ. Tôi quay qua nhìn cậu ta mỉm cười, cậu ta thì khác, mặt căng kinh khủng. Không nói không rằng, cậu ta giáng vào mặt anh một cú trời giáng. Ôi, còn đâu là gương mặt lạnh lùng của anh. “Á, Minh Long, anh sao vậy, sao lại đánh anh ấy?” Tôi đỡ lấy anh, trời ạ, một bên miệng chảy máu.
“Anh cứ tưởng em quay về với anh thì em bỏ anh ta rồi chứ? Thì ra em cũng bắt cá hai tay thôi!” Cậu ta cười khảy.
“Làm sao em bỏ được anh ấy hả, em bắt cá hai tay đó. Một tay giữ người em yêu là anh một tay giữ người yêu em là anh ấy. Sao em bỏ anh ấy được? Anh có thấy đứa em gái nào bỏ anh trai mình chưa?” Tôi hét vào mặt cậu ta. Cậu ta thì đứng đực ra đó.
“Đây là anh trai em?” Cậu ta chỉ chỉ.
“Phải!” Tôi gật đầu, “không tin thì đi xét nghiệm ADN liền cho xem”. Tôi đỡ anh vào nhà để bôi thuốc, bỏ mặt cậu ta đứng như trời trồng ở đó. Người gì đâu không chịu hiểu rõ tình hình trước khi hành động gì cả.
“Trời ơi, Đăng Huy! Ai đánh con ra nông nổi này?” Dì tôi xoa xoa vết thương trên mặt của anh. Anh khẽ nhăn mặt. Minh Long vừa bước vào, tôi nhìn cậu ta với ánh mắt rực lửa, dám đánh anh tôi, cậu ta muốn chết rồi.
“Là Minh Long ấy, cậu ta không chịu nghe con nói, chưa gì hết nhào vào đánh anh một cái giáng trời, còn đâu nữa gương mặt lạnh lùng của tổng giám đốc.” Tôi bôi thuốc mỡ lên vết thương trên mặt anh, lòng tiếc thương cho gương mặt ngàn vàng.
“Anh Đăng Huy, cho em xin lỗi! Tại em không biết!” Minh Long cúi người xin lỗi anh.
“Anh làm ra chuyện rồi xin lỗi là xong à? Anh lúc nào cũng vậy!” Tôi bức xúc thay anh tôi. Ngay lúc này tôi muốn đứng lên bụp cho cậu ta một phát. Anh nắm tay tôi lại, nhìn tôi.
“Cậu ấy đánh em à?” Anh hỏi.
“Sao?” Tôi hỏi lại.
“Cậu ấy đánh anh, xin lỗi anh chứ không đánh em và xin lỗi em! Anh mới là người quyết định bỏ qua cho cậu ấy hay không chứ không phải em, làm gì em bức xúc dữ vậy?” Anh nói xong tôi mới nhận ra, nãy giờ tôi làm lố. Tôi ngồi im re. “Không sao đâu, cậu làm vậy là bình thường, khi thấy người mình yêu đi với người khác thì ai mà bình tĩnh nổi!” Anh tôi vừa nói vừa cười với cậu ta. Cậu ta cũng cười.
“Trời ơi!!!” Dì tôi bỗng hét thất thanh, tất cả mọi người đều nhìn dì. “Nồi canh của tôi, tại mấy cậu mà làm tôi quên mất nồi canh đang nấu!” Dì tôi đổ lỗi cho anh và Minh Long. Cả nhà cùng nhau bật cười.
“Để con phụ dì!” Anh và Minh Long cùng đồng thanh lên tiếng. Cả hai nhìn nhau bật cười rồi cùng đi xuống bếp. Tôi thấy dì loay hoay ở dưới một hồi rồi đi lên chơi với Minh Phong.
“Sao dì không nấu nữa?” Tôi hỏi dì.
“Hai thằng đẹp trai đó giành nấu cả rồi!” Dì tôi trả lời trông rất hậm hực. Tôi bật cười.
Hơn hai tiếng sau thì đồ ăn được dọn ra bàn. Nhìn anh và Minh Long mang tạp dề nhìn rất đẹp nha. Tạp dề hoa hòe lòe loẹt. Thức ăn thơm phức làm bao tử tôi biểu tình. Tôi bóc một miếng thịt chiên cho vào miệng. Oa, ngon tuyệt. Đang định bóc miếng thứ hai thì “binh” một cú cốc đầu trời giáng. Tôi quay người qua, là anh. Tôi cười hề hề rồi bỏ miếng thịt xuống. Món này của anh làm, ăn không trôi rồi. Tôi thấy đĩa xúc xích nướng liền mò tay bóc một miếng nhỏ. Chưa kịp cho vào miệng thì “binh” lần thứ hai. Món này cũng của anh làm hả. Tôi quay người qua, là pho tượng mĩ nam thứ hai. Của Minh Long, món này Minh Long làm. Tôi cũng không ăn được rồi. Tôi tiến đến gần hai người đàn ông đó, dang tay ôm cả hai và nói:
“Em là người con gái hạnh phúc nhất!”