Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 52: Sao Không Thử Tha Thứ


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 52: Sao Không Thử Tha Thứ


“Em có thật sự yêu cậu ta?” Anh hỏi tôi. Tôi ngạc nhiên khi anh hỏi vậy. Tất nhiên là tôi yêu cậu ta rất nhiều rồi.
“Dạ, em rất yêu cậu ta!” Tôi khẽ đáp.
“Vậy cậu ta quan trọng với em như thế nào?”
“Là không khí!”
“Nếu đã là không khí thì em không nên chối bỏ. Em chưa thật sự yêu cậu ta. Em chỉ muốn chiếm hữu mà thôi!” Anh đứng lên, đi về phía ngược sáng.
“Tim em vỡ ra vì thấy cậu ta quan tâm người khác, em khóc vì cậu ta lừa dối em, em…em…”
“Em còn gì nữa? Những cái đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi! Em cảm thấy lạc lõng khi mất đi cậu ta. Tim em không đau, cái cảm giác đó gọi là giận dữ, giận dữ khi người khác cướp đi một thứ mà đáng ra thứ đó thuộc về mình. Tin anh đi, nếu yêu thật sự, hãy tha thứ cho cậu ta. Hãy để cậu ấy chăm sóc em, lo lắng cho em. Hãy để cậu ta tự bước về phía em, đừng chiếm hữu.” Anh nói rồi mỉm cười, tay vuốt nhẹ tóc. Lúc này, giống như tôi mới từ cơn mê tỉnh dậy.
Tôi có yêu cậu ta hay thật sự là vì muốn chiếm hữu. Tôi nói không dùng hai từ “trách nhiệm” để ràng buộc cậu ta nhưng tôi lại trói cậu ta bằng sự chiếm hữu của mình. Tôi đã sai hay là cậu ta sai? Sao mọi chuyện rối lên như thế này chứ.

“Hãy làm hòa và tha thứ cho cậu ta, mỗi người làm việc gì cũng đều có lí do cả! Anh tin cậu ta yêu em thật, chỉ có em mới là dối lòng đó! Chúng ta về thôi, tối rồi!” Anh bế Minh Phong đã ngủ say lên, tay còn lại nắm lấy tay tôi.
***
Cả đêm trằn trọc về những lời anh nói, tôi mới là người giả dối trong chuyện này sao? Tôi vớ tay cầm lấy điện thoại, tấm ảnh nền vẫn chưa đổi. Vẫn là tấm ảnh nhà ba người hạnh phúc bên nhau.
“Tha thứ? Liệu anh còn muốn nắm tay em?” Tôi thì thầm nho nhỏ.
***
Ngày chủ nhật trôi qua nhanh với cả ngàn việc bộn bề bận rộn. Nào bài tập, nào chăm con, nào là tin nhắn hỏi bài của lũ bạn khiến tôi rối bù lên. Chả còn thời gian rảnh để nhớ đến Minh Long.
Đã đến giờ đi học mà hai bài toán tôi vẫn chưa làm xong. Kiểu này chỉ có nước mượn tập chép vào thôi. Nhà trường thật bất công, lớp chuyên Toán thì bài quá trời trong khi tụi chuyên Anh cứ lỏng nhỏng long nhong chơi suốt ngày.
“Chị ơi!” Tôi quay lại, một cô bé có gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi môi nhỏ cùng lúm đồng tiền rất duyên đang cười với tôi.

“Em gọi chị hả?” Tôi hỏi.
“Dạ, có anh kia nhờ em đưa chị cái này.” Cô bé chìa ra một hộp kẹo sô cô la loại nhỏ. Tôi nhận lấy thì cô bé nhanh chóng chạy đi.
Có một lá thư nữa “anh biết nếu anh đưa thì em không nhận, nên anh mới nhờ gái đẹp đưa dùm. Mong giờ ra chơi em trả lại anh cái hộp kẹo này ở sân thượng trường. Nếu em bỏ qua cho anh, em hãy ăn hết những viên sô cô la đen. Nếu em chưa hết giận thì hãy ăn hết nhũng viên trắng. Màu còn lại trong hộp để anh ăn!”
Tôi bật cười trước cách xin lỗi bá đạo của cậu ta. Chỉ có thể là Minh Long. Tôi mở hộp, lấy hết tất cả những viên màu đen mà ăn hết, tôi sẽ nghe theo lời anh. Hãy tha thứ cho nhau.
Cảm giác ăn xong mấy viên đồ ngọt đáng ghét đó là “Ngán”. Cực kì, cực kì ngán. Uống bao nhiêu nước cũng vậy, cái vị ngọt ấy cứ quanh quẩn trong cổ. Muốn nôn hết cho rồi.
***
Giờ ra chơi, tôi lên sân thượng như lời cậu ta bảo. Vừa lên đến, tôi thấy cậu ta đứng đó từ lúc nào. Không có Thục Khuê, tốt. Tôi ghét thấy mặt con bé đó.
“Trả anh như anh đã nói!” Tôi đưa hộp sô cô la cho cậu ta. Cậu ta nhận lại nhưng vẻ mặt đầy lo lắng. “Mở đi, xem còn màu gì!” Tay cậu ta dần dần mở nắp hộp ra. Những viên sô cô la màu trắng hiện ra. Cậu ta nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng cười.
“Cảm ơn em!” Cậu ta ôm chầm lấy tôi. Tay tôi ôm thật chặt eo cậu ta lại. Tôi không muốn chúng tôi lại lạc mất nhau thêm một lần nào nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.