Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 51: Em Biết, Anh Muốn Buông Tay


Bạn đang đọc Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17: Chương 51: Em Biết, Anh Muốn Buông Tay


Từ tối, tôi đã chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi chơi ngày hôm sau với anh. Lòng tôi háo hức lắm, vì lâu rồi mới được đi cùng anh. Cả đêm cứ lăn qua lộn lại chả ngủ được. Minh Phong thì khác, thằng bé ngủ rất ngon. Tôi bước xuống giường, ngồi xuống kế chiếc nôi mà Minh Phong đang ngủ.
“Sau này, con lớn lên, con không được giống ba con nhé. Con không được làm người phụ nữ nào khóc đấy. Mẹ biết con trai mẹ sẽ rất ngoan mà. Mẹ biết, nếu con không có ba đó là một thiệt thòi lớn nhưng biết sao được, ba không yêu mẹ con mình. Con đừng buồn, mẹ sẽ con một cuộc sống không thiếu thứ gì cả. Trừ ba con ra.” Tôi khẽ vuốt đôi gò má xinh xắn của nó. Da mịm trơn, trông là muốn cắn.
Ngồi nhìn Minh Phong thì tôi ngủ lúc nào chẳng hay. Trong mơ, tôi thấy Minh Long dắt con tôi đi mất, gào thét cỡ nào cậu ta vẫn bế nó đi. Minh Phong khóc nhiều lắm, tôi cũng khóc nhiều lắm.
“Oa…oa…oa” Tôi choàng tỉnh dậy sau tiếng khóc. Thì ra là mơ, không có gì cả. Minh Phong vẫn ở cùng tôi. Tôi đi lại bế nó lên, tay lấy bình sữa pha sẵn cho nó bú. Bú được một lúc thì nó ngủ tiếp. Cứ ăn ngủ suốt thôi. Đặt nhẹ vào nôi, tôi lại ngắm nhìn cục cưng của mình tiếp. Càng nhìn càng yêu.
***
“You’re always on my mind…”
“Alo, ai vậy?”

“Anh đây, em dậy chưa, bảy giờ rồi!” Cái gì, bảy giờ rồi sao, sao không ai nói cho tôi biết hết vậy. Tôi bật dậy.
“Em…dậy rồi, đang thay đồ cho Minh Phong!” Tôi nói dốc đấy, mình còn chưa thay đồ nữa là.
“Ừm, chút nữa anh qua! Tạm biệt em!” Anh cúp máy. Tôi bò xuống giường, nhìn vào chiếc nôi. Trời ơi, trống trơn. Minh Phong đâu rồi?
“Dì ơi, Minh Phong đâu rồi?” Tôi chạy xuống nhà. Minh Phong đang trong vòng tay của dì. Làm tôi hết hồn. Dì nhìn tôi cười.
“Cái con bé này, tính tình hấp tấp không bỏ!” Dì mắng yêu tôi. Ngại chết được, tôi lúc nào cũng vậy. Đi lên phòng, tôi làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
Gần tám giờ, chuông cửa reo ầm lên. Tôi đi ra mở cổng, là anh. Anh đến sớm hơn tôi nghĩ, may mà tôi làm việc cá nhân bằng tốc độ ánh sáng.
“Đi thôi bé cưng!” Anh xoa đầu tôi.
“Dạ, anh đợi em chút!” Tôi chạy vào nhà lấy đồ đã chuẩn bị sẵn từ tối rồi đưa cho anh. Anh loay hoay xếp đồ vào cốp xe. Cuối cùng là tôi bế Minh Phong ra. Thằng bé chưa biết lạ nên thấy ai cũng giơ tay đòi bế. Anh cũng không ngoại lệ.
Sau khi cả ba đã yên vị trong xe thì mới bắt đầu lăn bánh. Lần này chúng tôi ra ngoại ô. Cánh đồng bồ công anh gì gì đó. Nơi mà Minh Long từng hứa sẽ cùng tôi đến.
“Thằng bé giống Minh Long nhỉ?” Anh hỏi.
“Sao anh biết?”
“Nhìn vẻ mặt ngang ngược, bất cần đời và đôi mắt lạnh đó thì biêt ngay là con của cậu ta!” Anh vừa nói vừa cười. Tôi cũng cười, thằng nhóc cũng cười. Tiếng nói chuyện rôm rả cả một quảng đường.

Đến nơi, tôi bước xuống xe, đây là một cánh đồng bồ công anh rộng lớn. Có vài người đến đây để săn ảnh, có người như anh và tôi-đến đây thư giãn.
Anh chọn chỗ ngồi cao nhất ở đây. Đó là một gò đất to với cây đa xòe tán che mát cả một vùng. Tôi trải tắm vải ra, đặt giỏ thức ăn lên, anh thì bế Minh Phong đi lòng vòng. Thằng bé trông có vẻ mến anh.
Tôi đứng ngắm nhìn cái dáng vẻ lạnh lùng vốn có của anh đi chọc cười ột đứa con nít trông lạ vô cùng. Gió thổi nhè nhẹ, một hương thơm quen thuộc bao lấy tôi.
“Hạnh phúc nhỉ?” Tôi quay lưng lại theo tiếng nói. Lại là Minh Long, lúc nào cũng là cậu ta. Luôn xuất hiện “đúng lúc”.
“Không như anh nghĩ đâu!” Tôi trả lời. Cậu ta bước đến gần tôi, tôi lùi lại, cậu ta tiến thì tôi lùi. Lúc này thật tình tôi chả muốn ôm ấp gì cả. Nóng chết đi được. Môi cậu ta mấp máy như chuẩn bị nói gì đó.
“Anh Long, anh Long!” Thục Khuê? Sao dạo này hai người họ dính như sam vậy. Minh Long quay người theo tiếng gọi, cậu ta khá bất ngờ.
“Anh muốn đi đánh ghen thì phải đi một mình chứ, sao lại dẫn theo cô người tình bé nhỏ của anh chứ?” Tôi cười khảy.
“Không như em nghĩ đâu.” Sao cậu ta biết tôi nghĩ gì mà không như tôi nghĩ chứ.
“Em chắc những điều em suy nghĩ. Còn giờ thì mong anh trả lại sự yên bình khi mới đến đây cho em đi. Xin anh đấy!” Tôi chấp tay lại trước ngực, dáng vẻ cầu xin tội nghiệp.

“Em ghét anh đến vậy sao? Chỉ vì như vậy mà em muốn buông tay sao?” Anh ta hỏi tôi. Thục Khuê chỉ đứng sau lưng mà nhìn, lần này thì khôn đấy, bước đến là tôi tán cho xéo hàm.
“Em chưa bao giờ muốn buông tay, chỉ là vì tay anh chưa bao giờ nắm lấy tay em. Chỉ một mình em giữ thì không được đâu anh, khi mỏi, em sẽ buông vì anh không hề kéo em lại!”
“Đó chỉ là lí do thôi, lí do để em đến với anh ta. Em có cả ngàn lí do để yêu anh thì giờ em cũng có cả ngàn lí do để bỏ anh.” Cậu ta quay lưng lại, ngay lúc này tôi muốn bước đến ôm cậu ta từ phía sau như trái tim mách bảo nhưng lí trí lại không cho phép như vậy.
“Em yêu anh không hề có lí do, em yêu anh là vô điều kiện. Cho dù chúng ta có con với nhau đến giờ em chưa bao giờ dùng hai từ trách nhiệm để trối buộc anh cả. Chúng ta còn quá trẻ mà anh, quá trẻ nên ai mà không một lần lầm lỡ. Chỉ có điều lầm lỡ đó dẫn đến hậu quả gì thôi. Chúng ta cũng lầm lỡ vào đêm say rượu, nếu em không bị đánh thuốc, nếu anh biết kềm chế thì mọi chuyện có vẻ đã tốt hơn rồi.” Tôi nói, long tôi hơi nhói lên vài nhịp. Tôi thấy cậu ta thở hắt ra. Tay cho vào túi quần như một thói quen khó bỏ.
“Được rồi, em đừng nói gì nữa.” Cậu ta cất bước rời đi, tay cậu ta không quên nắm lấy một bàn tay khác đã chờ sẵn. Tôi thấy tay minh lạc lẽo quá, trống vắng nữa. Tôi mỉm cười rồi nói với gió:
“Em biết, anh muốn buông tay!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.