Đọc truyện Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu – Chương 13:
Kiều Lam không hiểu lắm.
Nhưng đến khi phát đề, cô chẳng còn tâm trạng nghĩ đến bạn học ngồi phía sau nữa. Mới sáng sớm mà đã kiểm tra hai môn, ai mà rảnh quan tâm người ngoài nghĩ thế nào.
Hơn nữa sáng hôm nay còn thi môn mà Kiều Lam không chắc chắn nhất – Vật Lý.
Tuy nhiên, sau khi Kiều Lam nhận được đề và làm bài suôn sẻ, tâm trạng vốn thấp thỏm của cô dần dần bình tĩnh lại.
Gần đây Kiều Lam học hành vô cùng chăm chỉ, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém, cộng thêm kiến thức khá vững có từ trước, hiệu quả bây giờ còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Sau một tiếng rưỡi làm bài, Kiều Lam kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng hài lòng nộp bài thi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi chiều thi Toán và Hóa. Môn Hóa cũng coi như làm bài suôn sẻ. Còn Toán, đối với một người đã học đến Toán Đại học như Kiều Lam mà nói, thật sự khá đơn giản, làm bài xong xuôi thậm chí cô còn dư ra nửa tiếng đồng hồ.
Thi cử thuận lợi, Kiều Lam vui vẻ nộp bài, không nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của nam sinh hôm nay hỏi cô có học tốt Toán không. Cậu ta đang nói với mấy nam sinh bên cạnh rằng bài thi Toán lần này của mình khá ổn.
“Nữ sinh ngồi phía trước mình làm bài cực nhanh, mình tô đáp án theo cậu ấy, hẳn là không có vấn đề gì.”
Hách Anh nhớ đến kỳ kiểm tra tháng đợt trước, môn Toán hơi kém một chút thôi mà suýt chút nữa đã bị cha đánh đến nỗi mẹ cậu cũng không nhận ra được. Bảo cậu cố gắng học tập để có thành tích tốt là chuyện không thể nào, chỉ có thể dùng vài mánh khóe mà thôi. Cậu tay dài chân dài, mắt lại không hề bị cận, nhân lúc Kiều Lam không chú ý, cậu đã nhìn lóm hết tất cả đáp án của cô rồi tô vào bài làm của mình.
Bây giờ đã thi xong môn Toán, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thán vài câu với mấy đứa bạn bên cạnh. Nào ngờ vừa nói dứt câu, có hai nữ sinh nhìn nhau một lúc, do dự mấy giây rồi bắt chuyện với Hách Anh.
“Chuyện đó… Bạn ơi, bạn vừa nói là vừa nãy bạn tô đáp án theo cô gái ngồi phía trước sao?”
Hách Anh quay đầu nhìn hai nữ sinh kia một chút. Cậu không biết họ. Nhưng tính tình của cậu tốt, gặp ai cũng có thể làm thân, huống chi là con gái. Chỉ với mấy câu đã biết được hai nữ sinh này học lớp nào, rồi sau đó hỏi họ tại sao lại đột nhiên hỏi cậu như vậy.
Nữ sinh kia bày ra vẻ mặt ‘tôi đau lòng giùm cậu’, vội vàng nói:
“Cô gái ngồi phía trước cậu học chung lớp với mình, kiểm tra tháng lần trước cậu ta đứng hạng mười ba từ dưới đếm lên.” Nữ sinh kia thở dài. “Dở nhất là môn Toán, điểm tối đa 150 nhưng cậu ta chỉ thi được có 60 điểm. Cậu chép đáp án của cậu ta còn không bằng tự mình khoanh lụi đâu.”
Hách Anh: …
Bỗng nhiên chết lặng.
Một lúc lâu sau liền giơ hai tay lên ôm lấy đầu: “Không phải đâu, mình hỏi cậu ấy học Toán thế nào, cậu ấy nói tạm được mà.”
“Tiêu chuẩn của học sinh khá giỏi với học sinh kém làm sao mà giống nhau được. Học sinh khá giỏi thấy 104 điểm là tạm được, nhưng đối với học sinh kém thì 70 điểm cũng tính là ổn rồi.” Hai nữ sinh kia nói. “Thật lòng đó, tuyệt đối đừng chép đáp án của cậu ta nữa nha.”
Tâm trạng của Hách Anh vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bay hết sạch.
Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói lời cảm ơn với hai nữ sinh này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu còn tưởng là lần thi này sẽ không bị đánh, nào ngờ kết quả lại như thế này!
Hách Anh vẫn còn chút hi vọng, cố gắng động viên bản thân là hai nữ sinh vừa rồi chỉ cố ý dọa cậu mà thôi. Thế là cậu chạy về xem tên của cô gái ngồi phía trước mình, rồi lại chạy đi tra kết quả kỳ thi tháng lần trước.
Mỗi lần công bố thành tích thi trường liên cấp đều đăng điểm của toàn trường, học sinh nào cũng có thể xem kết quả thi của mình qua website trường, ai cũng có thể tra được.
Tìm đến lớp 13, nhìn từ trên xuống, cuối cùng cũng thấy tên của Kiều Lam.
Toán Học 66, Vật Lý 68, Hóa Học 79, Tiếng Anh 82…
Tất cả đều là bài thi 150 điểm đó!
Hách Anh sang chấn tâm lý!
Kỳ kiểm tra tháng đợt trước cậu tự mình làm bài cũng được đến 77 điểm Toán, cô gái này chỉ được có 66 thôi, rốt cuộc cô lấy tự tin ở đâu ra mà nói môn Toán của mình tạm được vậy!
Trong phút chốc, Hách Anh dường như đã mường tượng ra viễn cảnh tương lai, rằng mình sẽ phải đối mặt với cái gì khi có điểm.
Lần này có khi không phải một mình cha cậu đánh, mà không chừng cả mẹ cậu cũng muốn tiến lên cùng song kiếm hợp bích luôn. Hách Anh che lấy khuôn mặt đẹp trai của mình, đợi mấy ngày nữa có điểm thi, khuôn mặt đẹp trai này có lẽ sẽ tiêu đời mất thôi…
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, cậu nhất định sẽ không chép bài người ngồi phía trước mình, cậu nhất định sẽ làm bài thật tốt…
Trời ơi, cậu muốn khóc quá đi! TvT
Ngày thi thứ hai, Kiều Lam đến lớp. Nụ cười xán lạn hôm qua của Hách Anh không thấy đâu nữa, thay vào đó, lúc cậu ta nhìn cô hai mắt toàn là lên án và oán niệm.
Dù gì cũng là một soái ca, biểu cảm mỗi ngày phong phú như mấy gói nhãn dán vậy, thật sự quá ảnh hưởng đến sự đẹp trai của cậu ta rồi.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Kiều Lam lại nhớ đến Đàm Mặc.
Tóc của Đàm Mặc rất dài, qua lông mày, che khuất mắt, cả người trông vừa âm u lại lạnh lùng. Không nói đến những người khác trong lớp, ngay cả cô cũng không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của anh. Chỉ có một lần duy nhất, là khi anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, Kiều Lam nhận ra đôi mắt của Đàm Mặc có màu nâu nhạt.
Anh cũng là cậu con trai trông rất ưa nhìn.
Tiếp theo đều là mấy môn Xã Hội – mấy môn sở trường của Kiều Lam, so với bài thi Hóa Học Vật Lý hôm qua mà nói thì dễ dàng hơn nhiều, xong xuôi không có chuyện gì làm Kiều Lam lại ước tính điểm số của mình một chút.
Môn cô lo lắng nhất là Vật Lý thì khá ổn, vậy nên Kiều Lam vẫn cảm thấy là mình vẫn có thể chờ mong vào tổng điểm lần này.
Trên đường về nhà, cô lại gặp Kiều Lộ. Kiều Lộ đang nói chuyện với mấy nữ sinh bên cạnh, vừa nhìn thấy cô thì liền hếch mặt lên trời, chẳng thèm để ý đến Kiều Lam, mà quay đầu dò đáp án với mấy nữ sinh bên cạnh.
“Câu cuối cùng môn Địa Lý cậu chọn đáp án gì?”
“Mình chọn C.”
“Mình chọn D cơ, C sai rồi, lúc trước thầy đã giảng rồi mà… Câu này mình chắc chắn không phải là C đâu.”
Kiều Lộ khẳng định chắc nịch như vậy, mấy nữ sinh bên cạnh lập tức rên lên. Kiều Lam nhớ lại câu cuối cùng môn Địa Lý, đáp án là C, D ở đâu ra chứ.
Đám Kiều Lộ vẫn còn đang nói chuyện. Một nữ sinh than thở rằng đề Toán lần này thật khó, Kiều Lộ bảo tạm được, nữ sinh bên cạnh lại hỏi cô ta ước chừng được bao nhiêu điểm, Kiều Lộ bảo mình có thể được 130.
Cùng với âm thanh xuýt xoa hâm mộ, tiếng của Kiều Lộ dần dần khuất xa.
_____________________
Ngày hôm sau vẫn đi học như bình thường, nhưng hai ngày này tất cả thầy cô đều không dạy bài mới mà bắt đầu sửa bài thi. Đối với học sinh mà nói thì quá trình này vừa căng thẳng lại kích thích.
Nhất là những lúc sửa bài thi trắc nghiệm, đáp án đều là cố định. Mỗi lần sửa một đề, học sinh trong lớp không ồ lên thì cũng là rên rỉ. Bạn cùng bàn của Kiều Lam ngồi hoan hô cả một tiết tiếng Anh, nhưng đến khi sửa đề Toán thì lại không còn được như thế nữa.
Đến khi tan học, một đống người vây xung quanh Tống Dao và Trần Diệu Dương.
“Tống Dao, lần này cậu thi Toán ổn không?”
“Diệu Dương, cho mình mượn bài thi Vật Lý xem được không?”
“Diệu Dương, vẫn giữ vững hạng nhất chứ?”
Trần Diệu Dương dựa người vào ghế, cười: “Gần như là vậy.”
Nói chung thì điểm môn Ngữ Văn cũng không kéo điểm các môn khác xuống nhiều lắm. Ví dụ như Toán, Anh, Hóa, Lý chẳng hạn, cậu ta dám khẳng định cậu ta đứng thứ hai thì tuyệt đối không ai có thể đứng thứ nhất. Điểm số của cậu ta phụ thuộc chủ yếu vào mấy môn này, lần trước nhờ nó mà Trần Diệu Dương đã bỏ xa người đứng hạng hai đến tận 30 điểm.
Lần này đề Toán khó hơn so với đợt trước, điểm chênh lệch sẽ càng lớn hơn.
Học sinh điên cuồng tính điểm, các thầy cô thì liên tục sửa đề không ngừng, chỉ có môn Anh là thoải mái nhất. Đã có máy chấm trắc nghiệm, các thầy cô chỉ cần chỉnh sửa và chấm thêm phần Writing là xong, vậy nên điểm tiếng Anh có sớm nhất.
Thầy Lưu thống kê lại bài thi hai lớp mình dạy, lát nữa định nộp lên cho tổ bộ môn.
Điểm kiểm tra của lớp 13 rất tốt, điểm thi lần trước gần như là tốt nhất khối. Cả khối có tất cả mười mấy người được điểm tối đa, riêng lớp 13 đã được ba người. Thầy Lưu vô cùng tự hào vì điều này.
Đối với môn tiếng Anh, bình thường mà nói thì cho dù phần trắc nghiệm có đúng hết, ít nhiều gì phần Writing cũng sẽ mất một đến hai điểm lỗi ngữ pháp. Nhưng tổ trưởng bộ môn nói không cần thiết phải chấm kỹ như vậy để trừ điểm học sinh, viết tốt vậy thì cho điểm tối đa luôn.
Điều đó không phải càng cổ vũ học sinh giỏi sao.
Bây giờ ghi điểm từng người từng người một nào. Tống Dao, rất tốt, vẫn giống như lần trước, điểm tối đa.
Tiết Vũ Đồng, 144 điểm, không được tối đa rồi.
Cuối cùng là Trần Diệu Dương, rất tốt, không hổ là người đứng nhất khối, vẫn được điểm tối đa như cũ, vẫn xuất sắc như trước đây.
Thầy Lưu thở dài. Lần này đề khó, lớp thiếu mất một người được điểm tối đa so với lần trước cũng là bình thường, những lớp khác không chừng còn chẳng có học sinh nào được như vậy ấy chứ, nhưng ông vẫn hơi thất vọng.
Thầy Lưu không cố ý tìm bài thi nữa mà vào điểm lần lượt theo trình tự. Bỗng dưng, một bài thi đạt 150 điểm tối đa đột ngột xuất hiện trước mắt ông!
Thầy Lưu: !!!
Còn một bài nữa sao???
Ai??
Bùi Ninh hay là Triệu Đồng? Tiếng Anh của hai em này cũng ổn lắm.
Cuối cùng ông nhìn thấy tên của người sở hữu bài thi điểm tối đa này.
Không phải là bất kỳ học sinh nào trong tưởng tượng của ông, mà là, Kiều Lam!
Thầy Lưu sững người.
Lại là Kiều Lam?
Ông nhớ rõ rằng thành tích tiếng Anh của Kiều Lam cũng chỉ trên trung bình, lần kiểm tra tháng đợt trước hình như còn chưa đạt tiêu chuẩn nữa, vậy mà lần này cô lại được điểm tối đa?
Thầy Lưu cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, quá khó tin. Nhưng rồi ông lại nhớ đến mấy lần gần đây gọi Kiều Lam lên bảng viết từ vựng, lần nào cô cũng viết đúng hết. Rồi cả lúc kiểm tra đọc thuộc lòng, Kiều Lam cũng đọc rất nhanh.
Lúc ấy ông cảm thấy rằng cô rốt cuộc cũng cố gắng học hành, vô cùng vui mừng với chuyện đó.
Thầy Lưu cũng có nghĩ rằng thành tích lần này của Kiều Lam hẳn sẽ tiến bộ, nhưng không ngờ rằng lại tiến bộ lớn thế này, được đến 150 điểm! Vậy nên mới nói thời gian không phụ lòng người, chỉ gần chịu cố gắng, không có gì là không làm được.
Nhất là bây giờ chỉ mới lớp 10, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, cho dù trước kia học hành không tốt, chỉ cần biết nắm chắc thời gian, nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích!
Kiều Lam không phải là bằng chứng đấy sao?
Ôi chao, vậy cho nên lần này lớp ông vẫn có đến ba người được max điểm. Thầy Lưu vô cùng hưng phấn, vào điểm xong thì liền gọi lớp trưởng đến lấy bài về phát cho lớp.
Trong lớp đã sớm ồn ào chờ đợi. Bạn cùng bàn của Kiều Lam hồi hộp vô cùng, cùng mấy đứa bạn ngồi xung quanh ước chừng điểm số.
Thành tích tiếng Anh của cô ta khá tốt, lần trước thi được hơn 130 điểm. Lần này đề hơi khó một chút, không biết có còn giữ vững được số điểm như trước được không. Vừa nghĩ đến đó thì đã nghe thấy mấy bạn nam trong lớp la lên: “Tống Dao, lại được điểm tối đa!”
Bạn cùng bàn có chút ghen tị.
Nghe nói Tống Dao đã từng ở Mỹ một năm. Sống trong môi trường như thế, tiếng Anh của Tống Dao chắc chắn sẽ tốt hơn những người như cô ta nhiều. Kỳ kiểm tra tháng lần trước điểm của cô ta thấp hơn Tống Dao gần 20 điểm chính là vì môn tiếng Anh này đây.
Kết quả lần này Tống Dao lại được 150 điểm. Những môn khác cô ta ngang ngửa với Tống Dao, vậy nên lần này có lẽ cô ta lại không thể vượt qua Tống Dao rồi.
Bạn cùng bàn của Kiều Lam không nén nổi sự thất vọng, nhưng chỉ một giây sau thôi bài kiểm tra của cô ta đã được phát.
“Triệu Đồng, 137 điểm.”
“Oa, lần này điểm của Đồng Đồng còn cao hơn lần trước nữa.”
Điểm của mấy nữ sinh xung quanh đều không cao bằng Triệu Đồng. Bài thi của cô ta vừa được phát ra, mặc dù không được số điểm khó tin như 150, nhưng 137 điểm cũng là rất rất cao rồi!
Nếu tính riêng điểm tiếng Anh trong lớp thôi thì có thể nằm trong top 5 người đứng đầu.
Triệu Đồng vừa mới cảm thấy có lẽ mình sẽ không vượt qua được Tống Dao, bây giờ đột nhiên có lòng tin trở lại. Lỡ môn Toán môn Lý Tống Dao thi không tốt thì sao, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà?
Lùi thêm một bước nữa, cho dù điểm tiếng Anh của cô ta không đạt được đến thứ hai, thứ ba, thứ tư lớp, nhưng lần này điểm cao hơn trước, tổng điểm các môn có lẽ sẽ cao hơn, thứ hạng chung cũng vậy.
Nhìn Trần Diệu Dương ngồi ở phía trước, nhịp tim Triệu Đồng đập nhanh hơn.
Đến khi thu tầm mắt lại, thấy bài thi của Kiều Lam còn chưa được phát, cô ta bật cười trong lòng.
Dù mỗi lần lên bảng viết từ vựng đều đúng hết thì thế nào? Bài thi cũng có phần viết từ vựng đâu? Không biết lần này cô thi được bao nhiêu điểm? 70? 80? Nói không chừng có thể được 90.
99 điểm là hết đát rồi.
Triệu Đồng cất bài kiểm tra của mình đi, tự đắc nhìn Kiều Lam một chút, sau đó lại nói với lớp trưởng đang phát bài: “Phát nhanh lên đi, có người đang mong chờ lắm đây nè.”
“Hối cái gì mà hối.” Lớp trưởng bật cười, cúi đầu phát bài thi tiếp theo. Đột nhiên, nụ cười của cậu ta đông cứng lại, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu chửi thề.
“VL!”
“Thế nào?”
Cả lớp đều quay đầu nhìn về phía cậu ta, hiếu kỳ hỏi.
“Kiều Lam…” Lớp trưởng ngập ngừng đọc tên Kiều Lam lên, nhìn bài kiểm tra một cách không thể tin nổi, rồi chậm rãi nói:
“Kiều Lam… 150… Điểm tối đa!”