Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu

Chương 12


Đọc truyện Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu – Chương 12:

Tần Dương đợi hai ngày trời, thậm chí còn đánh cược với đám anh em của mình nữa, kết quả cuối cùng Kiều Lam lại cho cậu ta một câu, nói rằng cậu ta mắc chứng ảo tưởng, nên đi chữa bệnh.
Có lẽ là vì câu nói này được thốt ra từ miệng Kiều Lam nên nó khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Tần Dương không lập tức nổi khùng lên mà ngây ra như phỗng. Mấy tên con trai chơi cũng khá thân với cậu ta như Lý Phàm thì hết nhìn Tần Dương lại nhìn Kiều Lam, còn vẻ mặt của mấy đứa con gái lúc trước khẳng định chắc nịch là Kiều Lam đi mua kẹo xin lỗi với Tần Dương thì hơi thay đổi.
Sau một thoáng kinh ngạc, Tần Dương lấy lại tinh thần, đại khái là đầu óc nóng lên nên nói chuyện không thèm suy nghĩ: “Không mua cho tôi chứ cậu mua cho ai?”
Nói xong liền quay đầu nhìn Trần Diệu Dương.
Kiều Lam tuyệt đối không phải tự mua kẹo cho mình. Nhà cô nghèo, cho dù có muốn mua kẹo ăn thì cũng sẽ mua loại rẻ, vậy nên chắc chắn kẹo hôm trước cô mua là để tặng người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn về phần tặng cho ai, phản ứng đầu tiên của Tần Dương là nghĩ đến Trần Diệu Dương. Tất cả mọi người đều biết Kiều Lam thích cậu ta.
Nhưng Trần Diệu Dương thì thật sự chỉ muốn đạp cho Tần Dương một phát. Cậu ta có đầu óc không đấy?
Hiếm khi Kiều Lam lại có cùng suy nghĩ với Trần Diệu Dương. Cô cũng cảm thấy Tần Dương đúng là không có đầu óc, trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Tôi mua cho ai thì liên quan gì đến cậu?” Bộ nhà cậu ta còn nghèo hơn cả nhà Kiều Lam nữa hay sao vậy, có một cây kẹo que thôi mà cũng không mua nổi, ngày nào cũng đi đòi người ta.
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Dương nữa, vòng qua cậu ta trở về chỗ ngồi của mình. Đám Lý Phàm thì sợ Tần Dương cáu lên sẽ đánh Kiều Lam. Bạn học với nhau nói qua nói lại mấy câu thì không sao, nhưng một đứa con trai lớn xác thế kia lại ra tay đánh con gái, vậy thì quá khó coi rồi.
Trước khi mọi chuyện đi quá xa, cả đám kéo Tần Dương. Trước khi bị lôi đi, Tần Dương đột nhiên lại quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Kiều Lam một cái.
Cậu ta không muốn ra tay với Kiều Lam.
Có lẽ là cậu ta đã điên mất rồi, vừa nãy khi Kiều Lam ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, Tần Dương thế mà lại cảm thấy mắt của Kiều Lam trông rất đẹp.
Con ngươi rất đen, đuôi mắt cong lên. Cậu ta không biết phải miêu tả làm sao, nhưng thật sự trông rất đẹp.
Có lẽ là hành động hôm nay của Kiều Lam đã dọa đến mọi người trong lớp, hoặc cũng có thể là sợ nếu cứ nhắc lại chuyện hôm nay thì sẽ chọc Tần Dương điên tiết lên, đám con gái lúc nào cũng châm chọc Kiều Lam giờ không còn nói này nói nọ cô nữa, mà dồn tất cả sự chú ý vào kỳ thi giữa kỳ vào tuần sau.
Hôm nay đã là thứ sáu, qua hai ngày cuối tuần nữa là thi. Ngoài việc này ra, còn một điều khiến mọi người háo hức nữa, đó là đổi chỗ ngồi.
Từ trước đến giờ, đổi chỗ ngồi luôn là một việc khiến cho học sinh rất háo hức.
Nhất là đối với học sinh lớp mười, khi tỉ lệ nam nữ trong lớp vẫn coi như là cân bằng.
Qua lần kiểm tra tháng đầu tiên, mọi người đều đã nắm được đại khái trình độ của mình ở đâu trong lớp, gần như có thể tự tính xem bản thân sẽ ngồi ở đâu, xung quanh có những người nào, nhất là những người nằm trong top đầu và top cuối.

Đám học sinh ở top cuối có chút bất mãn. Học sinh kém ngồi chung với nhau, chắc chắn sẽ càng kém hơn.
Vậy thì bọn họ càng không có động lực học tập rồi không phải sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So với đám học sinh kém, tư tưởng của những học sinh top đầu tốt hơn rất nhiều, nhất là đối với học sinh thi được nhất khối trong kỳ kiểm tra tháng lần trước như Trần Diệu Dương. Hầu như tất cả mọi người đều nhận định rằng Trần Diệu Dương vẫn sẽ tiếp tục đứng hạng nhất, dù sao thì lần kiểm tra tháng trước đó điểm của cậu ta cũng hơn người đứng thứ hai gần ba mươi điểm.
Mấy tên con trai chơi thân với Trần Diệu Dương nháy mắt trêu ghẹo: “Cậu nói xem, chủ nhiệm lớp mình đang se duyên cho cậu với Tống Dao chứ còn gì nữa. Cậu nhất Tống Dao nhì, quá ổn luôn.”
Lý Phàm thì càng lố hơn, than vãn rằng Trần Diệu Dương muốn vứt bỏ anh em để theo đuổi hạnh phúc.
Trần Diệu Dương cười, mắng một tiếng, nhưng cũng không phản bác lại.
Đối với vị trí hạng nhất này, cậu ta thật sự không có chút lo lắng nào cả.
Cả đám nói qua nói lại, không biết làm sao lại nhắc đến tên Kiều Lam, có người nói: “Mọi người có nhận ra không, dạo này Kiều Lam học hành chăm chỉ lắm, sau giờ học ngày nào cũng đọc sách hết, mấy lần trước thầy Lưu kêu lên bảng viết từ mới đều viết đúng hết luôn.”
“Viết từ mới có gì khó đâu, chỉ cần học thuộc là viết được mà.”
“Cậu ta học hành chăm chỉ như vậy còn không phải là để che giấu sự xấu hổ khi bị cô lập sao?”
“Không không không, mình nghĩ cậu ta cố gắng đến vậy là để được ngồi cùng bàn với Diệu Dương nhà chúng ta đó.”
Lời vừa dứt, cả đám liền cười phá lên.
“Mình cảm thấy cậu ta thật sự có thể nghĩ như vậy đó. Cậu xem, lúc trước cậu ta có thèm học hành gì đâu, vừa nghe chủ nhiệm lớp nói sẽ sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thứ tự một cái là như thể lên đồng vậy, nhưng mà với khả năng của cậu ta thì…”
Nói chưa dứt lời, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ được ý nửa câu còn lại.
Cho dù Kiều Lam có nghiêm túc đến đâu đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ có thể nhảy từ vị trí đếm ngược lên tầm giữa lớp thôi, chứ muốn lên hẳn top trên, thậm chí ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, ý nghĩ này quá hão huyền rồi.
Kiều Lam “suy nghĩ hão huyền” hiện đang giải đề Vật Lý, trước khi xuyên sách cô chưa bao giờ học hành nghiêm túc đến vậy.
Hai ngày trước Kiều Lam vừa tìm được bài kiểm tra tháng vừa rồi, cô làm lại, cảm thấy cũng không khó lắm.

Trước đây Kiều Lam từng học ở một trường trung học thuộc top đầu của tỉnh S, nơi có tỉ lệ đậu đại học rất cao. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện. Lúc ấy viện trưởng nói với bọn cô rằng, có một nhà hảo tâm sẵn lòng giúp đỡ người có thành tích học tập tốt nhất trong cô nhi viện học lên cấp ba.
Sau khi học hết chín năm giáo dục bắt buộc, Kiều Lam vốn không thể tiếp tục đi học nữa. Nhưng sau khi biết được tin này, cô không ngừng ra sức học tập, rồi cuối cùng cũng được lên cấp ba như ước muốn, còn được học trong ngôi trường tốt nhất của tỉnh.
Trong một ngôi trường xuất sắc như thế, Kiều Lam thậm chí vẫn có thể giữ vững thành tích nằm trong top 3 người đứng đầu.
Nhưng Kiều Lam cũng không dám chủ quan, cuối tuần cô chuẩn bị ôn tập lại một lần nữa.
Đến tối về nhà không thấy Kiều Nguyên, thằng nhóc lại đến tiệm cơm để ăn tối rồi. Bà nội Kiều hậm hực nấu cho Kiều Lam vài món ăn, một mặn một chay. Thịt trong đĩa ít đến độ có thể đếm trên đầu ngón tay được.
Tiệm cơm không mở cửa vào thứ bảy chủ nhật, vậy nên cha mẹ Kiều không cần phải chuẩn bị cho ngày hôm sau, được về nhà sớm. Chưa đến mười giờ tối, mẹ Kiều đã đưa Kiều Nguyên trở về, còn cha Kiều thì đi ra ngoài uống rượu với mấy người bạn.
Thứ sáu tuần trước cha Kiều cũng đi uống rượu, hôm sau vừa tỉnh dậy đã mắng chửi ầm ĩ cả ngày, tất nhiên đa phần đều là mắng Kiều Lam.
Kết quả tuần này cha Kiều lại đi uống rượu nữa. Hôm sau Kiều Lam dậy sớm, thừa dịp cha Kiều còn đang ngủ trực tiếp đi ra ngoài.
Mấy ngày này bà nội Kiều và mẹ Kiều cứ cãi nhau mãi, cha Kiều khuyên không được nên trút giận hết lên người Kiều Lam. Hôm nay tỉnh rượu sợ là lại làm ầm làm ĩ lên. Mấy ngày trước bà nội Kiều còn đắc ý kể rằng, ngày xưa vì mẹ Kiều mãi không sinh được con trai, có lần cha Kiều uống rượu, sau khi tỉnh lại suýt chút nữa là đánh chết mẹ Kiều.
Kiều Lam thật sự sợ rằng cha Kiều sẽ ra tay đánh người khác.
Thay vì ngồi chờ đợi lo lắng trong căn nhà mù mịt chướng khí [1] này, không bằng đi ra ngoài cho khuây khỏa.
[1] Chướng khí: Khí độc bốc lên ở vùng rừng núi khiến sinh bệnh, theo quan niệm cũ. Trong câu này ý bảo căn nhà này toàn mấy thứ độc hại.
Sau khi bà nội Kiều và mẹ Kiều ngủ dậy, không thấy Kiều Lam ở trong nhà. Thừa dịp đó, bà nội Kiều lại bắt đầu lải nhải: “Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi, càng ngày càng hư hỏng. Thành tích kém như vậy, ngày nghỉ không lo mà học hành đi. Xem Lộ Lộ nhà người ta đấy, lần trước thi được hạng mười của khối nhưng cuối tuần vẫn đi học thêm…”
Kiều Nguyên vừa mới tỉnh dậy, nghe bà nội khen Kiều Lộ như thế, khuôn mặt núc ních lập tức nhăn lại như bị táo bón.
“Chị ta mà được hạng mười cái rắm ấy.”
Kiều Lộ có biết xấu hổ hay không vậy, thi được có hạng mười trong lớp thôi, ấy thế mà gặp ai cũng bốc phét là thi được hạng mười của khối.
“Chỉ lừa được mấy người không hiểu gì như bà nội thôi.” Kiều Nguyên hiếm khi bênh vực Kiều Lam, “Dạo này chị Ba chăm chỉ đọc sách, học hành nghiêm túc lắm.”
“Nó đóng kín cửa ở rịt trong phòng có khi là để làm mấy thứ gì không phải đó. Ngày nào cũng khóa cửa rồi lén la lén lút như trộm vậy. Cháu thấy nó có vẻ chăm chỉ học hành thế thôi, chứ với đầu óc của nó á hả, mẹ nào con nấy, tính toán đơn giản còn không làm được thì học hành cái gì. Lộ Lộ còn có thể đạt… ừm… hạng mười trong lớp, Kiều Lam mà đạt hạng cao hơn thì bà quỳ xuống trước mặt nó cho cháu xem.”

“Vậy thì bà đến nhà Kiều Lộ mà ở đi! Ở nhà cháu làm gì!”
Kiều Nguyên tức giận đóng sầm cửa lại. Bà nội Kiều trợn mắt nhìn đứa cháu trai nổi cáu với mình. Chuyện gì vậy, bà ta đã nói gì mà đột nhiên cháu yêu của bà ta lại đột nhiên nổi giận như thế?
Mẹ Kiều đứng ở một bên xem kịch hồi lâu, cười khẩy một tiếng rồi mới vào phòng dỗ con trai. Sau khi dỗ dành cả buổi sáng, kết quả chính là, đến trưa ăn cơm, thái độ của Kiều Nguyên với bà nội Kiều càng lúc càng tệ.
Bà nội Kiều không tài nào nghĩ ra nguyên nhân. Con trai uống say còn đang ngủ, cháu trai thì không nỡ mắng. Đợi đến trưa Kiều Lam về nhà ăn cơm, bà ta lại bắt đầu lôi cô ra trút giận: “Cả ngày cứ la cà như mấy con chó hoang vậy, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, cái gì cũng không biết giúp, hốc thì giỏi lắm.”
Nghe vậy, Kiều Lam vốn định ở nhà ngủ trưa, cơm nước xong xuôi thì lại ra cửa, đi đến thư viện giết thời gian.
___
 
Một chiếc Bentley chạy băng băng trên đường cái, Đàm Mặc vô cảm ngồi trong xe như một bức tượng. Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên lề đường. Đôi mắt vốn không chút gợn sóng rốt cuộc cũng hơi thay đổi.
Vì đã nhìn chằm chằm bóng lưng kia quá nhiều lần, Đàm Mặc có thể khẳng định rằng người kia chính là Kiều Lam ngay lập tức.
Cha Đàm đang ngồi bên cạnh chú ý đến động tĩnh của con trai. Ông nhìn theo ra ngoài cửa sổ. Người qua kẻ lại, chẳng có gì đáng xem cả.
Trái tim bỗng đập nhanh hơn một chút: “Nhìn thấy bạn sao?”
Đàm Mặc im lặng một lúc rồi cụp mắt: “Không có.”
Đàm Dịch Vi đang ngồi ở ghế phụ cười khẩy một tiếng. Toàn trường, kể cả bên cấp 2 [2] bọn họ ai mà chẳng biết, trong trường có một tên ngốc tên là Đàm Mặc.
[2] Trường của Đàm Mặc thuộc kiểu trường liên cấp.
Ai mà thèm làm bạn với đồ ngốc chứ.
Ngược lại cha Đàm không có phản ứng gì, vẫn cứ tiếp tục trò chuyện với đứa con trai không thân thiết này như cũ. Ông đưa mắt nhìn tóc mái đã dài đến mức che khuất mắt của Đàm Mặc: “Tóc dài quá, nhìn chẳng có tinh thần gì cả, ngày mai ta đưa con đi cắt tóc.”
Khuôn mặt Đàm Mặc không có chút biểu cảm: “Không đi.”
“Tuần sau là các con thi giữa kỳ rồi, lần này con có đi thi không.”
“Không đi.”
Hỏi cái gì cũng không đi. Cha Đàm còn đang định khuyên Đàm Mặc vài câu, ánh mắt Đàm Mặc cứ mãi tập trung ngoài cửa sổ. Lúc đầu anh còn trả lời là không, sau đó dù cha Đàm hỏi cái gì thì cũng không trả lời nữa.
Đàm Dịch Vi càng nhìn càng tức. Cha tốt tính như vậy, thế mà Đàm Mặc lại không biết ơn một chút nào.

Lại nói, cha của cô ta đúng là rảnh rỗi đến phát rồ rồi. Để một tên ngốc như Đàm Mặc đi thi, có khi ngay cả chữ anh cũng không biết viết đấy chứ, đến lúc đó không phải mất mặt chết rồi hay sao.
Nghĩ đến việc trước đó cha còn bảo cô ta hãy giúp đỡ cho Đàm Mặc ở trường. Hừ, cũng có học cùng một cấp đâu, làm sao mà giúp đỡ được?
Huống chi cô ta cũng không muốn để người khác biết được, cô ta có một người anh trai vừa ngốc vừa điên lại tàn tật như thế này.
Chớp mắt một cái, cuối tuần đã trôi qua. Sau khi đến lớp, Kiều Lam nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Đàm Mặc. Không thấy anh.
Quả nhiên là Đàm Mặc không đi thi.
Ngược lại thì mọi người đã quen với việc này, thu dọn sơ qua vật dụng của mình rồi bắt đầu đi tìm phòng thi.
Để đề phòng gian lận, thi giữa kỳ sẽ xáo số thứ tự cả khối. Trong một phòng nhiều lắm cũng chỉ có hai đến ba học sinh là cùng lớp với nhau. Kiều Lam tìm được chỗ ngồi của mình, tổ thứ hai hàng thứ nhất, ngay trước bàn giáo viên.
Trước khi thi Kiều Lam sẽ không đọc thêm sách mà nhắm mắt nhẩm lại những kiến thức đã học. Bỗng âm thanh nhốn nháo vang lên, Kiều Lam vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một cậu con trai cao gầy đi đến.
Vừa nhìn khuôn mặt kia, Kiều Lam liền biết tại sao trong lớp lại nhao nhao như vậy.
Cậu con trai mới đến này trông rất đẹp trai, không thua Trần Diệu Dương một chút nào, quan trọng hơn là vẻ ngoài của cậu hệt như một phiên bản trẻ hơn vài tuổi của một diễn viên điện ảnh đang nổi nào đó.
Cậu con trai kia cười híp mắt đi đến, chào hỏi với một vài bạn học, sau đó đi thẳng đến ngồi vào chỗ phía sau Kiều Lam, rồi chọc chọc cô.
Kiều Lam khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn thấy một hàng răng trắng đều tăm tắp. Cậu con trai hỏi cô: “Bạn học, cậu giỏi toán không?”
“… Tạm được.”
Hách Anh cười càng vui vẻ hơn, làm một dấu “OK” với Kiều Lam.
Thế thì tốt.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.