Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 41 phần 2
“Hey! Hey! Hey! Các bạn thính giả trước radio có khoẻ không? Tôi là Từ Ngạn Bằng – tôi, lại, quay về, đây, !”
Hạng Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị cộng tác bên cạnh, trong ánh mắt bao hàm rất nhiều chi tiết, khó hiểu, kinh ngạc, bất đắc dĩ, luyện thành thói quen… Giống như dùng một trăm từ ngữ lạ lùng để hình dung cũng không đủ, hơn nữa anh cảm thấy, Lương Kiến Phi ngồi ở bên kia Từ Ngạn Bằng cũng có ý tưởng giống vậy – bởi vì cô cũng ném ra ánh mắt giống vậy với người đối diện.
“Nhân dịp kỳ nghỉ tết âm lịch, tôi quyết định đi du lịch hệ ngân hà, nhưng không ngờ tôi vừa rời khỏi địa cầu, sao Hoả lại đánh với sao Kim nữa!” Từ Ngạn Bằng nhướng mày, bộ dáng cực kỳ sợ hãi.
“Anh có loại logic gì đây,” Lương Kiến Phi buồn cười và lườm anh ta, “Sao Hoả đụng sao Kim có liên quan gì đến việc anh rời khỏi địa cầu?”
“Cô chưa từng nghe qua một câu sao?”
“?”
“Một người thợ may không muốn nấu ăn thì không phải là người lái xe tốt.”
“…”
“Vạn vật trên thế gian đều tung hoành kết hợp, đầu bếp và tài xế nhìn như không hề liên quan, nhưng thực ra giữa hai người có một điểm chung, đó chính là – dầu.” Từ Ngạn Bằng giơ lên ngón trỏ, ngôn chi tạc tạc (nói ra rành rọt).
“…”
“Đầu bếp muốn làm việc, không thể rời khỏi dầu; lái xe muốn làm việc, không thể rời khỏi xăng. Bởi vậy nếu người thợ may không muốn nấu ăn, như vậy anh ta cũng không đảm đương nổi lái xe. Sao Hoả và sao Kim cũng giống vậy, chúng nó dựa theo quỹ đạo mà chuyển động, nhưng mà một khi mất đi thứ nào đó, chúng nó sẽ chạm vào nhau, thậm chí nổ tung.”
Hạng Phong cướp lấy từ tượng thanh mà Từ Ngạn Bằng sắp phát ra để miêu tả vụ nổ, anh hỏi trước: “Mất đi thứ nào đó?”
“Chất giải hoà à,” người kia cười hì hì nói, “Đưa ra một ví dụ, A và B là kẻ thù, nhưng họ đều có thể với C ở chung rất tốt, cho nên khi A, B, C ở cùng một chỗ, C có thể kẹp giữa duy trì một loại cân bằng. Nhưng bỗng nhiên có một ngày C rời khỏi, thế là A và B ắt hẳn muốn bất hoà, chỉ đơn giản như vậy.”
Hạng Phong nhíu mày, tựa lưng vào ghế nhìn anh ta, anh lạnh lùng nói: “Tôi nhớ vừa rồi anh nói có liên quan đến hành tinh, mà không phải ABC gì đó.”
“À, thật có lỗi, chỉ là nêu lên một ví dụ, vì vậy chúng ta hãy trở về đề tài sao Hoả và sao Kim đi,” Ngạn Bằng mỉm cười, “Tin rằng không ít thính giả đã trải qua ‘tai hoạ lớn’, bởi vì hộp thư công cộng của tôi đột ngột dồn thành đống. Thật là kỳ quái, xảy ra chuyện bùng nổ mạnh mẽ như vậy, không phải ‘sao Hoả’ và ‘sao Kim’ bị oanh tặc, mà là ‘sao Diêm Vương’ tôi đây – thật sự rất kỳ quái!”
“…”
“Hai người trầm mặc là đại biểu mình làm chuyện sai sao?” Anh ta trêu chọc nói.
“Không phải,” Lương Kiến Phi thẳng thắn trả lời, “Là đang chờ thời gian để bắt đầu đề tài của ngày hôm nay.”
“… Được rồi, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tiết mục của chúng ta rốt cuộc bắt đầu sử dụng liên kết tương tác trực tiếp. Nói cách khác, các bạn thính giả chỉ cần gửi tin nhắn ‘DQMBZN’ đến 12345678, chúng tôi có thể thấy ngay tin nhắn của các bạn trên màn hình, đây cũng là một cách giao lưu của tiết mục radio rất được phổ biến hiện nay.”
“Chữ cái lời nhắn vô cùng rườm rà…” Kiến Phi nhịn không được nói.
Từ Ngạn Bằng phớt lờ cô mà chuyển sang Hạng Phong: “Như vậy, tiếp theo có thể bắt đầu phân đoạn đề tài của hôm nay.”
“Trên thực tế,” Hạng Phong chậm rãi nói, “Hôm nay tôi không chuẩn bị tin tức thú vị. Hai tuần trước, đạo diễn của tiết mục nói cho chúng ta biết, hôm nay sẽ đưa mục tin nhắn vào sử dụng, tôi liền quyết định đem trực tiếp của tuần này để lại thời gian ọi người.”
Nói tới đây, anh quay đầu nhìn hai vị cộng tác rồi mới tiếp tục nói: “Chủ đề trong tuần của chúng ta là… ‘nói thật mạo hiểm lớn’.”
Từ Ngạn Bằng và Lương Kiến Phi nhịn không được đều tự phát ra âm thanh kinh ngạc, họ ném cho anh một cái nhìn chăm chăm.
Nhưng anh không đón nhận ánh mắt của bọn họ, mà nói êm tai: “Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, người được hỏi phải thành thật trả lời, nếu không muốn trả lời thì sẽ chịu trừng phạt. Nội dung trừng phạt là do người hỏi quyết định, vì vậy nếu các vị ở trước radio có vấn đề gì muốn hỏi chúng tôi đều có thể gửi nội dung đến đây, đương nhiên phải nhớ ghi chú rõ ràng cách trừng phạt, chúng tôi sẽ chọn lựa chủ đề thú vị mà hỏi lẫn nhau. Trước đó…hãy lắng nghe vài ca khúc.”
Thông thường vào thời gian này, Từ Ngạn Bằng đã bắt đầu nhấn nút phát ra bài hát, nhưng vào lúc này, tiểu sinh nổi tiếng hiện nay của chúng ta lại khoanh tay, đầy hứng thú nói: “Tôi thật cảm thấy, thay vì lắng nghe những bài hát nhàm chán, không bằng chúng ta bắt đầu chơi trò này trước đi.”
“?”
“Chúng ta chia nhau suy nghĩ một vấn đề để hỏi hai người kia, đương nhiên cách trừng phạt cũng tự mình quyết định, hai người cảm thấy thế nào?”
Hạng Phong nhìn Lương Kiến Phi, anh phát hiện trong mắt cô có một tia do dự, vì thế anh cố ý nói: “Được.”
Lương Kiến Phi không phản bác, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.
“Vậy tôi trước,” trong mắt Từ Ngạn Bằng có một tia sáng nóng lòng muốn thử, “Có một vấn đề tôi đã suy nghĩ thật lâu muốn hỏi hai người, đó chính là: ngoài bạn ra, nếu hai người chủ trì khác của tiết mục đồng thời rơi xuống biển, bạn sẽ cứu người nào trước? Về phần trừng phạt -”
“Anh ấy.”
“Cô ấy.”
Hạng Phong và Lương Kiến Phi không đợi anh ta nói xong trừng phạt, liền đồng thanh trả lời.
“Vì, vì sao… vì sao không phải tôi?” Từ Ngạn Bằng chịu đả kích gấp bội.
“Ưu tiên phụ nữ,” Hạng Phong nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc, “Anh có biết, dưới tình huống nguy hiểm, chúng ta lúc nào cũng phải giúp đỡ phụ nữ, người già và trẻ em trước hết.”
“Vậy được rồi… Nhưng Kiến Phi thì sao, Hạng Phong không phải là kẻ thù của cô ư?”
Lương Kiến Phi há hốc miệng, như là cảm thấy hối hận vì lời mình vừa thốt ra: “Bởi vì… bởi vì…”
“Trò chơi này chỉ muốn cô trả lời ‘nói thật’, không có yêu cầu cô đưa ra giải thích hợp lý đối với lời nói thật.” Hạng Phong đúng lúc giải vây cho cô.
Cô cảm kích nhìn anh một cái, nhưng anh cảm thấy khó chịu vô cớ, chẳng lẻ muốn cô thẳng thắng thừa nhận mối quan hệ này lại khó như vậy sao?
Từ Ngạn Bằng thất bại mà thở dài, rồi nói: “Vậy… tiếp theo đến phiên Kiến Phi đưa ra câu hỏi.”
“Tại sao là tôi…”
“Bởi vì ‘ưu tiên phụ nữ’.” Có lẽ bởi vì bất mãn vụ rơi xuống biển người được cứu trước là cô cho nên giọng điệu Ngạn Bằng có chút khó chịu.
“… Vậy được rồi.” Kiến Phi nghĩ nghĩ rồi mới nói, “Trước tiên tôi nói về trừng phạt một chút, trừng phạt là… ăn một bát vằn thắn có hành.”
Nghe được câu này, Hạng Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cô không nhìn anh, như là cố ý trốn tránh ánh mắt của anh.
“Đây là trừng phạt?” Ngạn Bằng trừng to mắt, anh ta đưa ra dáng vẻ có trăm suy nghĩ mà không thể giải đáp, “Cô có biết, vừa rồi tôi yêu cầu trừng phạt gì không – liếm mặt trong của bất kì bồn cầu nào ở trong toà cao ốc của đài phát thanh chúng ta.”
“…” Hạng Phong và Lương Kiến Phi không hẹn mà cùng lấy ánh mắt căm ghét ném cho anh ta.
“Cái kia, vấn đề của tôi là,” Lương Kiến Phi cào tóc, tiếp tục nói, “Phụ nữ ở trong suy nghĩ của các anh, cuối cùng là như thế nào?”
Hạng Phong khoanh tay, trầm mặc mà suy nghĩ vấn đề này, khi phục hồi lại tinh thần, anh phát hiện Từ Ngạn Bằng cũng duy trì tư thế giống anh, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng giống hệt.
“Đây là một vấn đề rất đơn giản, phải biết rằng đàn ông thường hay thảo luận về phụ nữ, khuôn mặt của phụ nữ, dáng người của phụ nữ, tính cách của phụ nữ, đàn ông chỉ cần tụ tập một chỗ, đề tài chỉ là ăn nhậu chơi bời, phụ nữ và tiền… nhưng không biết vì sao,” Ngạn Bằng dường như có chút đăm chiêu, “Tôi vẫn bằng lòng ăn vằn thắn có hành.”
“Khó trả lời như vậy sao, hay là, phụ nữ ở trong cảm nhận của đàn ông chính là đại danh từ ác ma?” Lương Kiến Phi giật mình mà đánh giá bọn họ.
Hạng Phong lộ ra một dấu vết, không hiểu được là cười khổ hay là tươi cười gì đó, anh tiến đến trước microphone, thấp giọng nói: “Phụ nữ ư… là một loại sinh vật rất kỳ quái. Bạn có thể đồng thời nhìn ra hai loại gì đó hoàn toàn tương phản ở trên người các cô ấy, ví dụ như cảm tính và lý tính, nhiệt tình và tuyệt tình, dịu dàng và lạnh lùng, lương thiện và gian ác, hoặc là… thẳng thắn và giấu diếm.”
“…”
“Đối với đàn ông mà nói, phụ nữ giống như người ngoài hành tinh tới, bọn họ khó biết rõ ràng trong đầu óc phụ nữ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có lẽ một giây trước các cô ấy còn có thể nói yêu bạn yêu đến muốn chết, giây tiếp theo có thể không chút do dự mà rời khỏi bạn. Phụ nữ chính là sinh vật quái lạ như vậy, có đôi khi quả thực không thể nói lý.” Nói đến đây anh cảm thấy Ngạn Bằng và Kiến Phi ném ra hai loại ánh mắt có ngụ ý khác nhau đối với anh, người trước là một loại tán thành và khen ngợi, người sau lại phức tạp hơn nhiều, trong đó có nhiều cảm xúc mâu thuẫn với nhau.
“Thế nhưng, chính vì khác nhau như thế, đàn ông và phụ nữ mới có thể hấp dẫn lẫn nhau. Sở dĩ đàn ông cảm thấy hứng thú với phụ nữ, không hề chỉ vì phụ nữ có thể thoả mãn tình dục & ham muốn của bọn họ – đương nhiên, tôi không thể không nói, điểm này cũng rất quan trọng, dục vọng là nguyên thủy và trực tiếp nhất của con người… Còn bởi vì, cho dù từ góc độ của ai mà nói, phụ nữ đều khiến đàn ông cảm thấy họ là một bí ẩn, bí ẩn rất khó giải đáp nhưng lại rất muốn giải đáp…” Anh mỉm cười, thanh âm tràn ngập từ tính quanh quẩn trong sóng điện từ, “Vì vậy, cho dù đối với đàn ông mà nói, phụ nữ rất khó lý giải, nhưng bọn họ vẫn bằng lòng phí thời gian đi làm chuyện này. ‘Thời gian’ mà tôi nói có lẽ rất dài rất dài, thậm chí có người đàn ông cả đời cũng không biết người cạnh gối đang suy nghĩ cái gì, nhưng tôi cho rằng, chỉ cần anh ta nghiêm túc làm như vậy… Thế thì đủ rồi.”
Anh nhích lại gần lưng ghế, tỏ vẻ lên tiếng chấm dứt. Vừa quay đầu, Từ Ngạn Bằng và Lương Kiến Phi đều không nói được một lời mà nhìn anh. Nhạc nền ở trong tai nghe tràn ngập tiết tấu thanh thoát thật lâu, loại tình huống này hiếm có, ít nhất, vào thời điểm chỉ có Từ Ngạn Bằng thì chưa từng xảy ra.
“Nghe anh nói như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy…” Ngạn Bằng không dám khẳng định, nhưng không nói thì lại khó chịu, “Anh không phải đang yêu người nào chứ?”
Lướt qua bả vai Từ Ngạn Bằng, Hạng Phong thấy Lương Kiến Phi lén lút hít một hơi lạnh, anh bất giác cười khổ một cái, nói: “Đừng quên, đề tài của anh đã hỏi qua rồi.”
“… Được rồi,” Ngạn Bằng nhún vai, “Cuối cùng chúng ta hãy lắng nghe vấn đề của đại tác gia, tôi hy vọng sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá nhàm chán, như là ‘gần đây bạn đọc một cuốn sách nào đó’ đại loại thế, mặc dù cá nhân tôi cho rằng anh ấy rất có thể sẽ hỏi vấn đề nhàm chán thế này, hơn nữa nếu đáp án không phải là sách của anh ấy, anh ấy sẽ mượn cớ giận dữ – nhưng tôi nhất định phải thay các thính giả nói, ai muốn nghe cái này chứ!”
Hạng Phong dùng ngón tay gõ trên mặt bàn, đưa ra vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Vì thế Từ Ngạn Bằng nhịn không được mà xác nhận nhiều lần: “Anh chuẩn bị tốt rồi sao? Ngàn vạn lần không được hỏi vấn đề nhàm chán như vậy đấy, đã 2, 3 năm tôi chưa có đọc sách, cho nên nếu anh thình lình hỏi loại vấn đề này, tôi sẽ trả lời không được.”
Hạng Phong gật đầu, anh rủ đôi mắt xuống nhìn bản thảo trên bàn, trên thực tế nó trống rỗng, không có gì cả, nhưng anh lại như đọc chữ vô hình: “Vấn đề của tôi rất đơn giản, chính là… Bạn có từng lên giường với một người mình không yêu?”
Vấn đề “đơn giản” này của anh vừa hỏi ra, bốn phía liền trở nên lặng ngắt như tờ, nhưng anh vẫn tự phụ mà tiếp tục nói: “Nếu không muốn trả lời, vậy thì trừng phạt là, tối nay bạn phải thẳng thắn với người kia.”
Nhạc nền trong tai nghe lại thật lâu, thời gian xấp xỉ hơn mười giây, Từ Ngạn Bằng mới hô to: “Hạng Phong! Anh cũng, anh cũng… quá độc ác đi!”
Hạng Phong nhún vai: “Anh không phải bảo tôi không nên hỏi vấn đề nhàm chán sao.”
“… Ồ, trên thực tế, tôi bỗng nhiên cảm thấy, đọc sách thật là một chuyện thú vị, cho nên nếu anh muốn sửa lại, hỏi tôi đọc cuốn sách nào đó, tôi cũng rất vui vẻ trả lời.”
“Không cần,” Khuôn mặt Hạng Phong không chút thay đổi mà cự tuyệt, “Ai muốn nghe cái đó.”
“…”
Anh quan sát Lương Kiến Phi ngồi bên kia bàn, cô nhìn anh, ở trong tiếng kêu gào của Từ Ngạn Bằng mà lặng lẽ nhìn anh. Khoé miệng cô cong lên dường như mỉm cười dường như không, anh không thể xác định, đó là nụ cười không thật, giống như anh không thể xác định cuối cùng cô có ý nghĩ như thế nào đối với anh. Có lẽ đằng sau nụ cười kia là một loại căm ghét, hoặc là nó vốn không phải là nụ cười, mà là cười nhạo nơi sâu nhất của linh hồn loài người.
Anh biết rõ vấn đề này có nghĩa gì, có lẽ, đây căn bản là anh tự rước lấy nhục. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến sẽ thoả hiệp với sự thật, như khi cha mẹ ly hôn, như khi có tài nhưng không gặp thời, như khi bị người ta phản bội – nói không chừng, đây cũng là nguyên nhân anh yêu Lương Kiến Phi – bởi vì cô cũng là một người không chịu thoả hiệp với sự thật.
“Không có.”
Thanh âm của Lương Kiến Phi không lớn, nhưng đủ để lấn át tất cả tiếng ầm ĩ, ít nhất Hạng Phong nghe thấy, hai chữ kia nhẹ nhàng mà lại rất rõ ràng.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, Từ Ngạn Bằng vẫn còn nói gì đó, nhưng anh căn bản không nghe thấy, anh chỉ lắng nghe thanh âm của mình nói: “Cám ơn.”
Buổi tối về đến nhà, Lương Kiến Phi lần mò muốn mở đèn phòng khách, nhưng Hạng Phong nắm lấy tay cô, anh cúi đầu hôn cô. Đây không phải là nụ hôn của người trưởng thành, nảy sinh tình cảm mà hôn rồi dừng lại hợp lý, mà là… nụ hôn của một thiếu niên theo kiểu gấp gáp và kích động.
Lương Kiến Phi bị anh hôn đến không thở nổi, cô thậm chí bắt đầu giãy dụa, anh ngẩng đầu, nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ mà nhìn cô, vẻ mặt của cô không như phụ nữ trưởng thành ở tuổi 30, mà như là cô bé 17, 18 tuổi bị hù doạ. Anh cười rộ lên, nụ cười phát ra từ nội tâm, sau đó khi cô vẫn chưa phục hồi tinh thần, anh lại cúi đầu hôn cô.
Tay anh sờ soạng thân thể của cô, anh không nói rõ đó là một loại cảm giác thế nào, có lẽ tựa như lời anh nói, dục vọng là nguyên thủy và trực tiếp nhất của loài người. Anh dùng một loại cách thức gần như thô lỗ đẩy cô ngã trên sô pha, sau đó anh bắt đầu cởi quần áo của cô.
“Hạng Phong…” Cô đẩy tay anh, nỉ non không nói rõ, “Em lạnh…”
Anh vẫn hôn cô, không cho cô một chút khe hở, nhưng tay lại lần mò trên bàn, cho đến khi tìm được điều khiển từ xa của máy điều hoà rồi nhấn nút.
Cô như là dùng sức lực rất lớn mới đẩy anh ra, anh lại nhào đến, cô đẩy nữa, anh vẫn không thuận theo, không muốn buông tha.
“Hạng Phong!” Lương Kiến Phi dở khóc dở cười, tay chân đã không còn sức lực, “Hôm nay anh làm sao vậy!”
Anh không trả lời, ở trong mờ tối anh cầm lấy ngón tay cô, hôn lên chúng, sau đó anh lại hôn lên mặt cô.
Có lẽ căn phòng bắt đầu trở nên ấm áp, hoặc là nụ hôn của anh làm cho cơ thể của cô vốn cứng ngắc trở nên mềm mại, khi cô không còn cố gắng chống cự anh, anh buông cô ra, nhìn vào ánh mắt cô, anh phát hiện cô đang nhìn mình. Trên thực tế, bọn họ không thể thấy nhau rõ ràng, trong mờ tối, có hiện thực cũng có tưởng tượng.
Lương Kiến Phi bỗng nhiên cười khanh khách, cô vươn ngón tay từ trán anh trượt đến cằm, động tình mà nói: “Hoá ra, anh có bộ dáng nghiêm túc như vậy…”
Nghe được câu này, đáy lòng anh từng có một góc nào đó lạnh như băng, bỗng nhiên đã bị hoà tan.