Bạn đang đọc Nhật ký A – B – Chương 40 phần 1
【2. 22 nói thật mạo hiểm lớn
“Chỉ cần trả lời 21 câu hỏi đúng sự thật, có thể thắng được 500 ngàn đô la”, nghe ra đó là một vụ giao dịch rất có lời, nhưng người thật sự có thể làm được lại rất ít ỏi không có mấy người, thậm chí có người chỉ trả lời vài câu thì xấu hổ không chịu nổi. Đây là chương trình truyền hình thực tế rất phổ biến ở Mỹ “The Moment of Truth” – “Nói thật mạo hiểm lớn”. Người dự thi phải ở trước mặt hàng chục ngàn khán giả truyền hình bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn, những người có nội tâm tham lam, xấu xa, dối trá nhất đều chắc chắn bị lộ.
Ví dụ như nói, bạn có một người bạn rất tốt, người bạn này say mê muốn làm hoạ sĩ, nhưng sự thật thì theo ý của bạn anh ta căn bản không có loại thiên phú này, bức tranh của anh ta đều là chó má, không đáng một đồng, bạn sẽ vì thắng được 10 ngàn đô la Mỹ mà đem ý nghĩ trong lòng nói với anh ta không? Hoặc là, cha mẹ của bạn rất bình thường, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của bạn, nếu có người hỏi bạn, bạn không bằng lòng kết hôn với một người như cha bạn / mẹ bạn, bạn sẽ thẳng thắng nhìn vào ánh mắt của cha mẹ bạn mà trả lời không? Hay là bạn đã có người mình yêu, nhưng bạn vẫn “tình cờ” gặp gỡ một người khác “không có ảnh hưởng gì đến toàn cục”, bạn sẽ đem chi tiết đó nói thẳng với người yêu của mình hay không?
Muốn tiền tài? Hay là muốn riêng tư? Làm ình đạt được thoả mãn? Hay là tổn thương người khác? Điều này không thể là cuộc thảo luận giữa ưu điểm và nhược điểm suốt một năm ròng, nhưng mà, điều luôn khiến tôi hoang mang chính là: có một số lời nói, nó sẽ không xúc phạm tới người khác, ngược lại có thể làm cho cuộc sống trở nên rất tốt, hơn nữa, nếu chúng ta nói ra những lời này, có thể nhận được một cái gì đó quý giá hơn tiền tài…
Nhưng kỳ quái chính là, chúng ta không bao giờ nói.
Beta】
Hạng Phong mở to mắt, một chút ánh sáng xuyên qua bức màn chiếu vào căn phòng, anh dùng cánh tay che trước mắt, lập tức ngủ lại, cho đến khi phòng khách vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh.
A… Lương Kiến Phi, em không thể đóng cửa nhẹ một chút sao!
Anh nằm trong chốc lát, phát hiện mình đã không còn buồn ngủ, anh bèn ngồi dậy ngẩn ngơ một lúc, rồi quyết định đi tắm rửa trước. Đồ treo trên giá ném lộn xộn vài chiếc áo thun cotton và áo lót, như là tuyên bố ngoại trừ anh còn có một người khác xuất hiện trong nhà anh, nhưng bàn chải đánh răng, khăn mặt, dầu gội đầu lại không nhiều hơn một phần, vẫn là hình dạng ban đầu, giống như ở đây chỉ có một mình anh.
Anh mở vòi nước, chờ nước nóng dội lên vách bồn tắm toát ra hơi nóng anh mới nằm vào trong, suy nghĩ của anh giống như vòng xoay ngựa gỗ.
Lương Kiến Phi cuối cùng suy nghĩ thế nào? – Đây là vấn đề anh vẫn muốn hỏi, nhưng mỗi khi đến bên miệng lại bị mắc kẹt. Trước kia bọn họ không chịu thua kém nhau, lời nói sắc bén, gần đây ý tứ có phần ngừng công kích, luôn rất cẩn thận suy đoán đối phương, nhưng không có kết quả.
Ở giữa bọn họ đương nhiên có những khoảnh khắc nồng nhiệt, mỗi một lần anh ôm cô, lúc anh hôn cô, anh đều có một loại ý nghĩ mãnh liệt muốn thời gian ngừng lại. Loại cảm giác này đối với anh mà nói rất xa lạ – mặc dù tất nhiên, anh biết yêu là gì, anh biết đàn ông và phụ nữ có thể xảy ra những gì – nhưng anh luôn cảm thấy bất an, mà lại không biết làm thế nào.
Trải qua ba mươi mấy năm, anh dùng rất nhiều thời gian nghiên cứu nội tâm của con người, tự cho là sự đấu đá lẫn nhau trong tiểu thuyết bán chạy được mọi người hoan nghênh chính là lòng người, nhưng mà sử dụng trên người của Lương Kiến Phi dường như hoàn toàn không phát huy tác dụng. Có lẽ càng để ý một người, lại càng suy nghĩ muốn hiểu rõ cô, càng hiểu biết cô, lại càng không thể hiểu biết cô.
Đây là một vòng tuần hoàn, có thể nói nó là chó má, cũng có thể nói là chân lý. Con người đơn giản, trong đó cũng có một số điều phức tạp. Nói cho cùng, anh chỉ muốn biết, trong đầu người kia suy nghĩ như thế nào…
Tắm rửa xong, anh đứng trước gương cạo râu, trên thực tế, anh đã lâu không thấy chiếc cằm không để râu của mình. Đã bao nhiêu lâu? Năm, sáu năm ư, hay là lâu hơn… Sở dĩ anh để râu, nguyên nhân là vì một câu nói của người bạn. Vị này là một hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ, gọi là “Lão Vu”, lớn hơn anh vài tuổi, anh ta có một đôi mắt sâu sắc mạnh mẽ, lần đầu tiên gặp mặt, Lão Vu nhìn thấy anh mà kinh ngạc nói: à, không ngờ người có thể viết ra những câu chuyện phức tạp như vậy lại có dáng vẻ dịu dàng thế này…
Anh lập tức cảm thấy rất xấu hổ, cánh tay duỗi ra giữa không trung không biết nên đặt đâu, cũng may Lão Vu mỉm cười, thân thiện bắt tay anh, rồi không nói gì nữa. Từ đó về sau anh bắt đầu để râu, đây là một bí mật, anh chưa từng nói qua bí mật này cho ai, nhưng anh mơ hồ cảm thấy Lão Vu biết, bởi vì có một lần anh ta cười với anh nói: cho dù để râu cũng không có biện pháp che giấu cậu là một người như thế nào.
Anh cũng không phải muốn che giấu chính mình, nhưng anh cảm thấy như lời Lão Vu nói, một người có thể viết ra những câu chuyện phức tạp về tội ác thì không nên dịu dàng mà là cũng phức tạp và khó lường. Có vài lần, trong đầu anh thẳng thắn phân tích nguyên nhân vì sao bản thân mình lại như vậy, cuối cùng anh cho rằng, chuyện này thực ra rất buồn cười, giống như một cậu thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành mặc trang phục của người cha, cố gắng giả dạng như người lớn. Anh không nói rõ lý do, chỉ là muốn làm như vậy mà thôi.
Hạng Phong lau khô mặt, rồi vào phòng bếp ăn vài thứ, sau đó anh ngồi trước bàn mở máy tính.
Việc khiến anh giật mình chính là gần một tuần không kiểm tra hộp thư, email mới vậy mà bỗng chốc đạt tới ba mươi mấy cái, anh nhấp chuột mở ra, hơn phân nửa là biên tập viên của những tạp chí và công ty xuất bản quen biết, một số yêu cầu bản thảo với anh, một số hỏi anh có phải chuyển sang thể loại khác không. Hạng Phong cảm thấy quái lạ, anh bèn gọi điện ột người biên tập trong đó.
“Susan, có thể cho tôi biết trong tuần qua đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh chỉ cái gì?”
“Cái gì gọi là ‘nếu tác phẩm của anh vẫn muốn vượt ra khỏi giới hạn hoặc là chỉ cho vui, anh có thể cân nhắc đăng trên tạp chí của chúng tôi không’?” Anh đọc email do cô ta gửi tới.
“À,” Susan cười rộ lên, “Mặc dù truyện lãng mạn kia của anh có chút non nớt, nhưng cá nhân tôi cảm thấy vẫn rất dễ thương. Vì vậy tôi muốn nói, nếu anh còn có tác phẩm tương tự, hoặc là truyện ma, văn học thiếu nhi, tôi đều có thể suy nghĩ giúp anh đăng lên.”
“Chờ một chút,” anh ngăn cản đối phương thao thao bất tuyệt, “Cái gì ‘truyện lãng mạn’?”
“Là tác phẩm gần đây anh đăng nhiều kỳ trên tạp chí đấy, chính là tạp chí mới của công ty Lương Kiến Phi…”
“…” Anh kinh ngạc nói không ra lời.
“Lúc ban đầu tôi cũng cho rằng anh bị chèn ép đến mức đổ mồ hôi lạnh, bởi vì cái này so với phong cách trước kia của anh quả thực một trời một vực, mọi người đều rất buồn bực, anh làm sao lại viết ra một câu chuyện như vậy. Nhưng sau khi bình luận của Thang Dĩnh xuất hiện, chúng tôi liền hiểu ra, tôi cảm thấy rất đáng yêu – mặc dù không phù hợp với phong cách của anh, nhưng tôi vẫn phải nói.”
“Thang Dĩnh?”
“Anh… không biết sao?” Susan rốt cuộc nhận ra sự ngạc nhiên của anh.
“Đúng vậy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Ờ… Thang Dĩnh – anh cũng biết đấy, chính là người bình luận sách – khi nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ với truyện đăng nhiều kỳ của anh thì cô ấy viết một bài bình luận, anh có thể tìm trên mạng, tiêu đề đại loại là ‘tiểu thuyết trinh thám gia vượt ra khỏi giới hạn’, tóm lại, cô ấy nói thực ra đây là một câu chuyện lãng mạn nên chúng tôi đều hiểu ra…”
“Thôi được,” Hạng Phong ngắt lời cô ta, “Cám ơn. Lần sau sẽ liên lạc.”
Cúp điện thoại, anh cảm thấy bồn chồn vô cớ, bởi vì – anh biết rõ ràng, bản thân mình viết tiểu thuyết trinh thám từ đầu đến cuối! Cho dù phê bình tệ hại như thủy triều, anh cũng sẽ không chút do dự nói đó là tiểu thuyết trinh thám, anh căn bản không viết truyện lãng mạn gì đó…
Hạng Phong ôm tâm tình buồn bực, cả buổi chiều anh không có tâm tư làm việc, công ty của Lương Kiến Phi dường như vẫn còn trong tình trạng nghỉ nửa ngày, cho nên buổi chiều cô trở lại rất sớm.
“Anh… tại sao lại đưa ra vẻ mặt thế này?” Cô như là cảm thấy buồn cười.
“Em không hiểu đâu.” Hạng Phong ngồi trên sô pha, thay đổi kênh truyền hình tới tấp.
Cô trừng to mắt: “Sẽ không phải… Bạn gái trước của anh thật sự mang theo đứa con tìm tới cửa chứ?”
Anh rất muốn trừng mắt trở lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt “khiếp sợ” kia của cô, anh cuối cùng vẫn hết cách mà nở nụ cười. Anh kể ngọn nguồn sự việc với cô một lần, cô nhíu mày hỏi: “Vậy… Anh vì chuyện này mà tức giận?”
“Không,” anh lắc đầu, “Không nói tới tức giận, hơn nữa anh không có lý do nổi giận với bất kỳ người nào, nếu thật sự có người làm không tốt, người kia phải là anh mà không phải bất cứ ai khác.”
Lương Kiến Phi không nói lời nào, cô chỉ mỉm cười.
“Nhưng mà,” Hạng Phong thở dài, “Một tác phẩm của nhà văn tiểu thuyết trinh thám bị nhầm lẫn là truyện lãng mạn… Điều này chẳng lẽ không phải là chuyện đủ để con người cảm thấy thất bại sao?”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, tựa vào lưng ghế sô pha, lấy tay chống đầu: “Ừm… Nhưng, anh không cảm thấy, việc này đối với anh mà nói là một kết quả tốt lắm sao?”
“?”
“Bởi vì anh tránh được dư luận nhận xét tình trạng sáng tác của anh không tốt, có lẽ lúc này anh thật sự viết không được tốt, nhưng nếu tất cả mọi người cho rằng đây là truyện lãng mạn, như vậy trong sự nghiệp của anh sẽ không có nét bút hỏng này.”
Hạng Phong nhìn vào ánh mắt Lương Kiến Phi, anh trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh hỏi: “Em có ý gì?”
“À… Em không phải nói anh viết không được tốt, cũng không phải thực sự nói đây là một ‘nét bút hỏng’ của anh…”
“Anh không phải hỏi em cái này.”
Cô cũng nhìn anh, vẻ mặt dần dần nghiêm túc lên.
“Lương Kiến Phi,” anh dùng giọng điệu đặc biệt của tiểu thuyết trinh thám gia nói, “Em biết chuyện này.”
“…”
“…”
“Sự thật thì…” Cô cúi đầu nhìn ngón tay của mình, “Bình luận sách này là em bảo Thang Dĩnh viết.”
“Tại sao?” Mặc dù mơ hồ đoán ra, nhưng Hạng Phong vẫn nhịn không được mà nhíu mày.
“Bởi vì… bởi vì em không muốn anh bị công kích.”
“Huh! Như vậy em thà rằng anh bị hiểu lầm?”
“Nhưng… kết quả này không tệ chút nào. Hơn nữa trong tiểu thuyết của anh quả thật có yếu tố của truyện lãng mạn…”
“Vậy em có nghĩ tới anh suy nghĩ như thế nào không?”
“… Không có.”
Anh từ sô pha đứng lên nhìn cô, rồi gằn từng tiếng nói: “Lương Kiến Phi, bây giờ anh bắt đầu có chút tức giận – không, là rất tức giận!”
“…”
“Anh không thể tưởng tượng, em lại… lại còn cho rằng mình làm đúng!?”
“…”
Hạng Phong đứng đó với vẻ mặt phẫn uất bất bình, anh tưởng rằng Lương Kiến Phi sẽ vẫn trầm mặc cho đến khi hoàn toàn bùng nổ, hoặc là cứ im lặng mà đi vào phòng tắm đóng cửa lại, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên chính là, cô lại ngẩng đầu, thành khẩn nói:
“Được rồi, nếu lúc ấy em biết anh nghĩ như vậy, em sẽ không yêu cầu Thang Dĩnh đăng bài bình luận sách gì đó. Em xin lỗi…”
Hạng Phong chớp mắt, anh vốn đã chuẩn bị tốt phải dùng những lời thoại kia khi cô phát cáu, nhưng tất cả đều nghẹn trong cổ họng làm sao cũng không ép ra được. Anh vô thức đi qua lại vài bước, khoanh tay, anh muốn mở miệng lại không biết nói cái gì mới tốt. Cuối cùng anh thở dài, đưa tay véo hai má của cô:
“Lương Kiến Phi, em chính là được phái đến chuyên môn đối nghịch với anh sao?”
Cô giương mắt nhìn anh, không biết là bởi vì hai má bị anh véo, hay là cô vốn đang cười trộm, tóm lại, khoé miệng của cô hơi giơ lên, ngay cả hình dáng của đôi mắt cũng trở nên rất nhỏ.
Tối nay, khi anh ôm cô ngắm nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, anh hỏi: “Lúc chiều giọng điệu của anh kém như vậy, em không giận chút nào sao? Anh tưởng rằng em sẽ không chút do dự mà tranh cãi một trận với anh.”
“Thế nào, anh muốn em ầm ĩ một trận à?” Màu sắc đa dạng nổi bật trên khuôn mặt cô có vẻ rất sáng ngời.
“Vậy thì không phải…”
“Đây chính là công việc. Em là biên tập, anh là nhà văn, chỉ đơn giản như vậy.”
Anh cười khổ: “Xem ra anh đánh giá thấp em.”
Cô quay đầu lại lườm anh, vẻ mặt mang theo sự đắc ý: “Đâu là thời gian làm việc, đâu là thời gian cá nhân, em đều phân biệt rõ ràng.”
Nói xong, cô lại quay đầu, tiếp tục ngắm nhìn pháo hoa, nét mặt có vẻ trẻ con mà chuyên chú nhìn. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô: “Em có tự tin như vậy, anh không phải dùng… thân phận khác mắng em?”
“Thân phận khác? Thân phận gì?” Cô hỏi mà không hề cảnh giác.
“…” Anh kéo khoé miệng, “Quên đi.”
Một lát sau, trong tiếng pháo trầm lắng ở xa xa, Hạng Phong nghe được thanh âm của mình nói:
“Lương Kiến Phi, em có yêu anh không?… Nếu câu trả lời của anh là có, như vậy em thì sao?”
Anh có thể cảm giác được thân thể dán trên ngực anh bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Trên kính phản chiếu nhợt nhạt vẻ mặt của cô, như là do dự, không biết nên trả lời thế nào… Hoặc là cô vốn không nghĩ đến anh sẽ hỏi loại vấn đề này.
Anh vươn ngón tay nhẹ nhàng di chuyển ở trên khuôn mặt cô trong kính phản chiếu, giống như muốn vẽ một bức tranh về hình dáng của cô, ánh mắt của cô, đôi môi của cô…
Anh cười rộ lên, xuyên qua hình đảo ngược trên kính phát hiện cô cũng nhìn mình.
“Quên đi.” Lời này nghe ra có chút chua xót, nhưng kỳ quái là, anh thấy nét mặt của mình chưa bao giờ ấm áp như vậy.
Chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau, Hạng Phong vẫn bị tiếng đóng cửa của Lương Kiến Phi đánh thức, chỉ có điều vào lúc này cô thật sự đóng cửa rất nhẹ, dường như sợ đánh thức anh, nhưng anh… vẫn thức dậy.
Anh tắm rửa, cạo râu, ăn sáng, giống như ngày hôm qua, giống như không xảy ra chuyện gì. Mười một giờ, anh lái xe đến dưới lầu văn phòng của Lương Kiến Phi, dự định hẹn cô ăn trưa, sau đó cùng đến đài phát thanh làm tiết mục trực tiếp. Xe chạy tới bãi đậu xe, từ rất xa anh nhìn thấy Lương Kiến Phi lên một chiếc xe, anh biết người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe, là Trì Thiếu Vũ.
Anh ngồi thẫn thờ nhìn chiếc xe kia rẽ qua trước mắt anh, sau đó biến mất.
Không biết qua bao lâu, Hạng Phong hạ cửa xe xuống, anh tìm được nửa gói thuốc lá từ trong hộp đựng đồ, anh châm một điếu thuốc rồi hút. Anh từng là người nghiện thuốc lá, nhưng về sau đã cai rồi, không ai bảo anh cai thuốc, chẳng qua vì anh không thích cảm giác bị khống chế, anh không thích bị bất cứ người nào, sự việc, đồ vật nào khống chế, hoặc là nói đúng hơn, anh ghét ỷ lại. Sức mạnh ý chí của anh rất kiên định, tất cả những người biết anh đều cảm thấy giật mình, mỗi ngày anh vốn hút hai gói thuốc lá, nhưng trong thời gian nửa năm anh hoàn toàn bỏ được, một điếu cũng không hút, và anh có thể tự do khống chế sức mạnh ý chí của mình, sẽ không vì nghiện thuốc lá mà chịu khuất phục.
Thế nhưng hiện tại, anh lại có một loại cảm giác bị khống chế, luôn có một loại sức mạnh vô hình đang tác động anh, sức mạnh này gọi là tình yêu.
Dưới ngòi bút của anh từng có rất nhiều câu chuyện lãng mạn, nhưng đương nhiên, trong tiểu thuyết của anh, tình yêu vĩnh viễn không có khả năng là nhân vật chính, chỉ là một vai phụ, cho nên dù xúc động, phức tạp ly kỳ, nó cũng chỉ là câu chuyện. Trên cơ bản, chính anh cũng chưa trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm gì đó, hoặc là anh vốn không đem loại tình cảm này đặt ở vị trí quan trọng, anh ra đời trong một cuộc hôn nhân rạn nứt dẫn đến gia đình tan vỡ, cho nên anh quá hiểu về quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, anh luôn giữ thái độ thà ít mà tốt. Không thể nói anh chưa từng ôm ảo tưởng gì đối với tình yêu, đương nhiên lúc còn trẻ anh đã từng có, nhưng mà theo sự chuyển dời của thời gian đã trở nên rất ít, thậm chí hoàn toàn biến mất hầu như không có.
Cho đến hiện tại, Lương Kiến Phi xuất hiện trước mặt anh.
Ban đầu anh không biết đó là tình yêu, anh cho rằng mình chỉ cảm thấy hứng thú với cô mà thôi, không phải là sự hứng thú của đàn ông đối với phụ nữ, mà là đơn thuần giữa người với người. Thế nhưng một khi tình cảm nảy sinh trong lòng, nó tựa như độc dược mãn tính, khi phát hiện thì đã quá muộn.
Anh rất cẩn thận, chiếm được cô, nhưng lại không xác định, không dám xác định, cho dù là cô hay là bản thân anh. Nhưng tối qua khi anh hỏi câu kia, anh chợt phát hiện, anh không hề nghi ngờ là mình yêu cô – là tình yêu của người đàn ông đối với người phụ nữ – mặc dù không rung động đến tâm can, phức tạp ly kỳ như trong tiểu thuyết, nhưng anh chắc chắn anh yêu cô.
Tình yêu này không giống với lúc mười mấy tuổi, cũng không nổi trên mặt nước, mà là trầm xuống đáy hồ.
Cho nên, Lương Kiến Phi tựa như thuốc lá, chẳng qua, là một điếu thuốc không thể nào bỏ được.