Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 31: Món Quà Sinh Nhật Vô Giá
Một khi rượu đã ngấm vào cơ thể thì dù có mặc bao nhiêu áo ấm cũng cảm thấy thật lạnh, đặc biệt là khi con tim đang bị bóp nghẹt. Key phải đóng toàn bộ mui xe lại, tăng nhiệt độ trong xe lên mới có thể khiến Sam bớt run đi vài phần. Cô vẫn mơ hồ không hề biết xung quanh mình là những thứ gì, chỉ cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc nhưng lại xa vời… Ngoài kia, những hạt sương đêm thấm dần trên những vật thể bị hao nhiệt, từng cơn gió thổi từ phương xa vào mang đến một hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu. Chiếc xe lăn bánh thật nhanh qua cánh đồng bông lau trắng muốt, nhấp nhô gợn sóng, nối đuôi nhau đến tận chân trời. Ánh trăng đã tàn, khung cảnh hiện tại chỉ còn màu đen tăm tối, tĩnh mịch như tờ. – Đến nơi rồi Key vô tình quay sang Sam, ánh nhìn của anh thật khó hiểu. Sam không có bất kì phản ứng nào, đôi mắt vẫn nhắm nghiền như không muốn mở ra. – Đưa Sam vào giùm anh! – Key gọi Alice. – Được – Alice hấp mũi, cười nhẹ rồi dìu Sam vào trong. Sau một hồi ngồi trên xe về đến nhà, Alice không muốn tỉnh cũng bị Mark làm cho tỉnh bởi vì anh chỉ chọn chỗ nào đường xấu mà lao kịch liệt, đến nỗi cả thân xe như muốn lộn nhào. Qua vài lần như thế, cuối cùng Alice cũng tỉnh như trước đó không hề say. Vốn dĩ, từ khi biết ba người kia hơn tuổi mình, tất cả cũng đều có cách xưng hô khác đi, và tất nhiên kém tuổi thì phải chấp nhận làm em. – Anh về trước đi. Sáng mai gặp em có chuyện muốn nói – Alice vẫy tay chào Key. Anh gật đầu rồi lái xe đi.
Từ khi có ba người bước vào cuộc sống của ba cô gái, họ đã gặp rất nhiều phiền toái và nuôi nấng trong mình nhiều cảm xúc riêng tư. Vì vậy, Alice, Sarah và Sam đã không ở chung phòng.Họ làm như vậy là để không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.
Nửa đêm, Sam giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đẫm ướt trên khuôn mặt nhợt nhạt, gió sương từ bên ngoài tạt vào cửa sổ, đọng lại thành từng giọt, từng giọt nước nhỏ nhoi. Cảm giác tỉnh giấc giữa đêm thật trống trải, ngoài ta và màn đêm thì chẳng còn một thứ gì khác. Lạnh lẽo đến ngạt thở. Cô lặng lẽ mở nguồn điện thoại, lần lượt những dòng tin nhắn từ Việt Nam gửi đến tràn gập trong Line của cô.
“Con gái yêu, mai là sinh nhật con rồi, con có về Việt Nam không? Mẹ chuẩn bị tiệc cho con cả rồi” ( 9:00 p.m)
“Tường Anh à? Nếu về gọi cả Vy với Linh Đan về nhé”
…
“Sang ngày mới rồi, mẹ chúc con gái của mẹ luôn luôn xinh đẹp, khỏe mạnh, ở xa thì phải biết tự lo cho bản thân, đừng làm nhiều điều dại dột, thế là sang tuổi mới mẹ lại không được gặp con rồi” ( 00 : 00 a.m)
Sam thở dài, dựa lưng vào thành giường, ngày tháng qua đúng là cô không muốn về Việt Nam một chút nào bơi vì bên đó cô không được tự do, lại còn bị chàng trai mang danh là anh họ suốt ngày lẽo đẽo theo đuổi khiến cô phát chán.Cô muốn tránh xa những người đó, tránh xa những phiền toái để hưởng thụ tuổi thanh xuân một cách vui vẻ nhất.
Một ngày mới lại lên , trong căn phòng nhỏ là một tiếng thở dài ảm đảm.
Ở căn phòng khác, một người con trai mân mê chiếc đàn ghi-ta trên tay, miệng mấp máy theo từng nốt nhạc.
Rồi thời gian vội vã trôi qua mà chẳng chờ đợi a. Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, đô thị phồn hoa đã lên đèn. Bầu trời không một gợn mây, đen thẫm như khoác cho mình một chiếc áo nhung lụa kiêu sa. Hàng ngàn vì tinh tú lúc ẩn lúc hiện tạo nên một vẻ đẹp hấp dẫn, huyền ảo.
Vầng trăng tròn đã nhô lên soi rọi ánh sàng vào trong căn biệt thự cao cấp. Ánh trăng có thể nhìn thấy những con người tất bật trong kia, đâu đó có giọng nói vội vàng của một cô gái vang lên làm vạn vật phải giật mình:
– Sam, nhanh lên đi, Key sắp không ổn rồi.
Giọng nói hớt hải cùng đôi môi nhợt nhạt, tím tái và sắc thái đau khổ trên khuôn mặt của Alice làm Sam nhòe đi trong sợ hãi, cả thân thể run lên bần bật . Sắp không ổn? Anh ta không ổn ở đâu? Trong đầu Sam toàn là những câu hỏi mà chưa có đáp án, trong đôi mắt của cô chỉ toàn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của anh lúc chia tay cô. Dặn lòng không quan tâm nhưng cô vẫn quan tâm.
– Có, có chuyện gì vậy?
– Đi theo tao – Alice nhanh chóng kéo Sam đi không để cô hỏi một câu nào khác.
Chiếc xe màu đen lao vun vút trên đường, Alice lái xe như lái tên lửa, Sam ngồi phía sau thấp thỏm không yên, qua một lớp cửa kính dày nhưng cô lại có cảm giác gió thổi mạnh đến nỗi mắt cô nhòe đi rõ rệt. Alice nhìn Sam qua gương chiếu hậu, khẽ mỉm cười tà tà và chăm chú lái xe.
Nhanh như cắt, Alice đỗ xe lại trước một quán bar, nếu Sam để ý thì có thể thấy nơi đây rất quen thuộc nhưng cô nàng chẳng thèm để ý xung quanh, chỉ luống cuống trách móc Alice
– Sao đến đây, anh ta không ổn ở đây sao?
– Ừ, sắp chết rồi
– Nhưng mà sao không đưa đi viện đến đây làm gì? – Sam nghi ngờ nhưng vẫn chạy theo sau Alice.
Alice dẫn Sam lên tầng mười của bar, cô khá ngạc nhiên khi từ tầng chín trở xuống thì đông vui và ồn ào, thế mà lên đến tầng mười lại không có một bóng người nào qua lại, y hệt như đã bị ai bao trọn.
– Bịt mắt vào – Alice lấy ra một tấm vải bịt mắt Sam, cô vùng vẫy không cho Alice bịt nhưng rồi cũng bị Alice thuyết phục. Lòng thầm nghi hoặc một điều gì đó…
Alice đẩy cửa một phòng vip ra, căn phòng tối được thắp sáng bởi hàng trăm ngọn nến, ở giữa phòng là những ngọn nến được xếp thành hình trái tim, hoa hồng phủ kín mặt đất. Chính Sam cũng cảm nhận được thứ gì đó đã sáng lấp lánh trong mắt mình, mùi nến thoang thoảng bay đến cánh mũi khiến Sam phải hấp hấp mũi vài cái.
Một giọng hát ngọt ngào vang lên bên tiếng đàn êm du. Một người con trai ngồi chính giữa hình trái tim, tay cầm đàn, từng cái gẩy tay đầy chuyên nghiệp, đôi mắt lúc nhắm hờ để hòa mình vào bài hát, lúc mở to để nhìn thấu cô gái trong lòng mình.
Giọng hát này, Sam có thể nhận ra được đó là ai.
Đi qua bao nhiêu khó khăn
Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm
Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên
Là người mang đến cho anh những tiếng cười.
Chỉ vài câu đầu thôi, mắt ai đó đã làm ướt cả chiếc khăn bịt mắt….
Em ơi lại gần anh nữa đi
Em hãy nhìn thẳng mắt anh này
Anh sẽ rất hạnh phúc
Nếu sớm mai tỉnh giấc
Người đầu tiên anh trông thấy chính là em.
Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rộng
Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em
Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở
Mang đến cho em sự bình yên.
Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối
Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẻ chia
Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì
Và giờ hãy hứa trọn đời yêu anh nhé em.
Tất cả mọi điều muốn nói, Key đều thể hiện qua lời bài hát tràn đầy tình yêu thương.
Kết thúc bài hát, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên vui vẻ.
Chính tay Key tháo bỏ bịt mắt cho Sam, anh nở nụ cười thật tươi với ánh mắt hiền hòa, giọng nói ôn nhu hết mức
– Sam, chúc em sinh nhật vui vẻ, cho anh xin lỗi, anh yêu em, và…quay lại với anh nhé!
Sam ngượng ngùng quay người nhìn những con mắt xung quanh, họ đang mở mắt thật to nhìn cô khiến cô bất giác rùng mình. Ngay lập tức, Vic che mắt cho Sarah, Sarah cũng che mắt cho Vic, còn Mark và Alice thì…cùng nhau quay mặt về đằng sau.
– Anh nói thật chứ, hiện tại em không thích bị đùa một lần nào nữa.
– Anh hứa
Đây là điều Sam mong chờ từ bấy lâu, khuôn mặt lạnh của Key như được vẽ lên khung cảnh mùa xuân ấm áp khiến cô rung động mà sa vào lòng anh chứng tỏ mình đã đồng ý.
Key lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của Sam và hôn nhẹ lên ngón tay mềm mại ấy.
– Khoan, đây là cầu hôn à? – Giọng Alice vang lên làm cả căn phòng láo nháo
– Đần, mới tỏ tình thôi – Mark cốc đầu Alice
Alice lẩm bẩm, rõ ràng Key hát bài “Làm vợ anh nhé” mà không phải cầu hôn thì còn gì khác nữa chứ.
– Vy và, còn em với Thiên, em tính sao với cậu ta đi chứ – Vic chêu ghẹo, đã thế anh gọi tên tiếng Việt của hai người khiến câu nói càng trở nên hàm súc và khó đoán hơn.
Alice giật mình xoay người sang nhìn Vic, mắt hung hăng đe dọa
– Anh đừng nói linh tinh chứ!
– Mọi người cứ vui vẻ đi, đừng nhắc chuyện của tôi – Mark cười nhẹ, thâm trầm nhìn Alice.
Không ai cần nói thì ai ai cũng biết Sam hạnh phúc đến nhường nào. Ngày hôm nay chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên, thượng đế đã ban tặng mình một món quà sinh nhật vô giá đến thế.