Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi

Chương 30: Người Say Thường Nói Thật


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 30: Người Say Thường Nói Thật

Sau một thời gian ngắn ngủi, Alice đã hoàn toàn bình phục. Cánh tay trái đã cử động được như thường, không còn đau và rỉ máu nữa. Đó là một niềm vui lớn đối với một người thích hoạt động chân tay như cô.
Mấy ngày trước đây không biết cô suy nghĩ gì mà sợ Mark tra hỏi đến nỗi không cả đủ dũng khí để gặp anh, càng không dám bước chân ra khỏi nhà. Mỗi lần muốn nói gì với anh là y rằng bị ánh mắt đe dọa kia tước hết toàn bộ lời nói.
Thế mà hôm nay, vừa thấy Mark, cô lại ồ lên một cách nhốn nháo. Xem nào, từ khi anh trở lại với thân phận thật sự, thời trang của anh luôn thu hút mọi ánh nhìn, anh là kẻ nổi bật nhất trong đám đông, có lạc mất cũng có người tìm ra nhanh chóng. Anh trở về mái tóc nâu, càng nhìn càng thấy da mặt anh trắng như dùng phấn, chiếc nhẫn hình mặt vuông huyền thoại làm bằng kim cương đen, lúc nào cũng thấy lấp lánh trên ngón tay cái.
Vic với mái tóc đỏ và Key với mái tóc tím nổi bật trong ánh nắng nhẹ của một mùa đông se lạnh.
– Chào ba…hotboy, tôi có chuyện muốn bàn bạc. – Alice cười nhăn nhở, thật sự nói ra hai từ “hotboy” làm cô hơi thấy thất kinh. Đẹp thì đẹp thật nhưng ngượng mồm quá.
Kỳ thực, nghe xong hai từ “hotboy” của Alice thì ba người kia cũng nuốt không trôi, trong lòng nghĩ ngợi đủ kiểu, thầm hiểu chắc chắn cô có chuyện chẳng hay cho lắm…
– Chuyện gì? – Cả ba đông thanh. Như một vụ dàn xếp sẵn.
– Dạo này tôi, đây, và đây – Alice chỉ vào Sam rồi đến Sarah – Đói lắm, hết tiền rồi, mấy người trả nợ đi. Chiều nay chúng tôi muốn đi ăn và chơi ở khu vui chơi giống lần trước. Có được không? – Alice cười thật tươi. Thầm vỗ ngực mình vì đã dám nói ra những câu điên rồ như thế. Cả đời này ba người chưa từng bắt ai trả nợ nhưng lại có sự khác biệt đối với ba người kia. Chẳng hiểu lý do tại sao.
– Hoang tưởng à? Tiền chúng tôi đâu thể bỏ ra cho gái. Thà vứt đi còn hơn – Mark phũ phàng.
– Thế vứt vào túi tôi cái, đây đây – Alice giơ túi ra. Mark nhíu mày rồi cốc một cái rõ đau và đầu Alice.
– Các cô đi mà tự bỏ tiền ra. – Key cũng chen vào nói, Vic và Mark đứng sau mỉm cười như vui lắm không bằng
– Ăn chùa không thích hơn à?
– Nhưng chùa không thích…
– Không thích nhưng cứ nhích – Sarah gõ vào đầu Key
– Thôi được rồi, hai giờ chiều nay ba anh sẽ đón – Vic cười
– Phản bạn theo gái – Mark và Key cùng đồng thanh.
Có cần phải kiệt sỉ thế không mấy cha….

~~Cầm trên tay một cốc trà sữa. Alice tức giận vì đồng hồ đã quá hai giờ….một tích tắc.
Hừ, mấy người kia trễ của họ một phút, hai phút, mười phút, và…
Kít…..
Chiếc siêu xe màu đỏ dừng lại trước mặt Alice như cuồng phong bão táp đập thẳng vào mặt khiến cô suýt chút nữa ngã ngửa về phía sau, ai dè lại ngã về phía trước, toàn bộ cốc trà sữa đổ ập lên đầu xe, tèm lem chảy xuống đến nhem nhuốc.
Mark nhảy xuống xe, tay vỗ vỗ kiểu chúc mừng. Nhưng đây là “Chúc mừng bạn đến với nơi ở của Diêm Vương, thiết kế nhà ngục sang trọng, đã xuống và không có đường lên”
– Sao không? – Giọng Mark vang lên, vẻ quan tâm nhưng thật chất sau cái lắc đầu của Alice thì anh nhếch môi cười nửa miệng, sau đó đi kèm câu nói
– Mắt cô bị đuôi mà bảo không sao? Lên xe đi
Alice lên xe của Mark, Sarah đi với Vic, còn Sam…
Bởi vì xe của ba người đều là mui trần chỉ có hai chỗ nên Sam buộc phải đi chung với Key theo chỉ định của bốn người còn lại.
Không khí trong lành nhưng lại khiến Sam cảm thấy ngột ngạt đến bức người.
Mark vứt xe ở cửa hàng để rửa và đi bộ vào mất một đoạn. Hai chiếc xe còn lại lần lượt gửi ở bên trong gara dành cho xe vip.
Nhìn tổng thể thì khu vui chơi vẫn không thay đổi là bao. Một buổi đẹp trời và hơi se lạnh như hôm nay rất thích hợp để đi chơi, cho nên khu vui chơi cứ phải gọi là đông như hội.
Alice đi bên cạnh Mark, với chiều cao khiêm tốn của mình khiến cô như một chú lùn đi cạnh người khổng lồ, cũng may cô còn đi giày đế cao, không cô sẽ chửi Mark vì tội “xỉ nhục chiều cao” của cô mất. Đi được một lát, quả nhiên vẻ đẹp của cô làm mấy người con trai xung quanh phải trầm trồ khen ngợi, có người kêu cô là một mỹ nữ, ngay lập tức Mark phũ lại bằng câu “có mà ma nữ”. Ngược lại, có mấy cô gái khen Mark là nam thần, y rằng Alice đốp lại bằng câu “có mà nam-thần-kinh”
Rồi Mark lườm Alice, nhưng không đơn thuần chỉ là lườm, nói chính xác là một cái “lườm yêu” khiến Alice chỉ muốn đâm đầu vào đâu đó cho bớt ngượng mà thôi. Ánh mắt đó chẳng phải đang cố ý quyến rũ cô trước đám đông sao? Thật nguy hiểm.
Lượn lờ và chơi đủ thứ, một lúc lâu sau tất cả đều thấm mệt. Mấy người kéo nhau đi ăn kem. Mark ga lăng đến nỗi bóc vỏ kem và đưa cho Alice, người ngoài nhìn vào ganh tị vô cùng.
A…chát…

Alice kịp hoàng hồn sau một cái tát vô cớ giáng xuống má mình không thương tiếc, cô ngẩng mặt lên nhìn một cô gái lạ đứng đối diện, vẻ mặt nhỏ kia ngông cuồng. Tua lại vài giây trước đó, Alice bị nhỏ đụng vào và toàn bộ que kem rơi vào mũi giày cao gót của nhỏ.
– Còn không mau cúi xuống lau giày cho tôi – Nhỏ hung hăng nhìn Alice, cười ngoe nguẩy với Mark, lòng giả tạo vô cùng.
– Nhỏ kia, cô tự đụng vào bạn tôi trước, có lương tâm thì xin lỗi người ta trước mới phải – Sam giận dữ thay Alice. Giọng nói của Sam hù dọa nhỏ kia đến ngẩn người, sau một lúc tiếp thu, nhỏ mới cười nhạt.
– Ai thấy tôi đụng cô ta, chỉ thấy giày của tôi đã bẩn, chưa bao giờ một thứ bẩn thỉu như thế này làm nhem nhuốc giày của tôi cả? Mấy cô không biết nó đắt thế nào sao? Còn không mau lau đi
– Này thì lau – Sấm dẫm một phát lên giày nhỏ, nghiền chân xoay một vòng khiến nhỏ hét lên thê thảm.
– Có giỏi thì lại đây – Sarah phẩy phẩy tay thách thức.
– Thôi chúng ta đi, đừng để ngày vui bị ảnh hưởng chứ – Alice cười giảng hòa, cô biết Sarah và Sam bênh cô hết lòng nhưng cô không muốn họ đánh nhau nhiều.
Sarah buông tiếng thở dài
– Lúc nào mày cũng như vậy.
– Còn em thì lúc nào cũng muốn đánh nhau như vậy – Vic lạnh giọng
Nhìn Sarah dữ như lửa thế này, mai sau lấy về chắc anh điên mất…
Mark không nói gì, chỉ nhìn Alice. Một con người khó hiểu, nhìn cô như vậy, anh chắc cô không phải người thích đánh nhau, nhưng đêm hôm đó, cô lại khác lạ như vậy. Một tay có thể đánh chết hàng chục mạng.
Thấy mọi người trầm mặc, mặt mày ai cũng không tươi vui. Alice bực mình quát:
– Mấy người làm sao vậy? Vui lên cái coi.
Rời khỏi khu vui chơi, cũng đã chạng vạng tối. Sáu người có mặt tại nhà hàng ẩm thực thanh lịch mà sang trọng, nhiệt độ bên trong thật khác so với bên ngoài, ấm cúng và dễ chịu, đã vào là không muốn ra.
Về đêm, ánh đèn đường càng trở lên lung linh, người ra vào nhà hàng ngày một đông.

Lên tầng bốn, không gian mở ra càng lộng lẫy, hữu tình. Chọn cho mình bàn gần cửa kính nhất để có thể vừa ăn ngon vừa ngắm nhìn đô thị phồn hoa bên dưới. Alice ngồi phịch xuống ghế tận hưởng giây phút sảng khoái sau một hồi ngồi trên xe “chiêm ngưỡng” vẻ mặt của Mark…đến phát ngán.
Từng bàn ăn được cách nhau bởi bốn tấm rèm mỏng xuyên thấu xung quanh, như thể vải màn vậy, để thừa ra bốn chỗ đi lại xung quanh.
Alice và Sarah hì hục gọi món thì ba chàng trai chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Biết là không ăn được hết nhưng họ cố tình chơi đểu đây mà. Ấy vậy, ba chàng trai chỉ nhếch môi cười.
Món ăn lần lượt được mang lên, món nào cũng được bày vẽ trang trí kĩ lưỡng. Hàng loạt phục vụ đi lối tiếp nhau thành một hàng dọc như kiểu vua chúa ngày xưa, Alice gật gù khen ngợi phong cách chuyên nghiệp đó.
– Uầy, đẹp trai thế….!!! – Sarah há hốc mồm nhìn một chàng phục vụ tiến lại gần, anh chàng đó nhoẻn miệng cười với Sarah. Ngay lập tức, Vic dùng bàn tay của mình dí đầu Sarah úp gần xuống mặt bàn mà nói
– Tỉnh lại đi mẹ trẻ.
Đôi mắt long lanh của Sarah lúc này phải miêu tả như thế nào nhỉ? À đúng rồi…đó chính xác là long sòng sọc đấy.
Sam bỏ ngoài tai tiếng cãi nhau chí chóe của Sarah và Vic, cô chỉ khẽ cười rồi đưa tay với lấy chai rượu vang, không ngờ lúc đó có một bàn tay khác với lấy chai rượu, nhưng với trúng tay Sam. Sam bất ngờ rụt tay lại, sau cái va chạm da thịt lành lạnh đó, cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó kiềm chế.
Đôi môi kia hơi cong lên hình vòng cung, nhìn Sam cười nhẹ rồi rót rượu vào từng ly một. Sam không biết nên làm gì, đành ngồi cười
– Mọi người ăn đi – Sarah mở màn, gắp lấy một miếng thịt bò.
– Ăn cho hết vào, không hết anh tống vào mồm các cô – Vic kêu lên – Gọi cho lắm vào
– Sam, sao em chỉ ăn vịt quay thế? – Vic quay sang hỏi
– Tại em thích ăn – Sam cười, nhấp một ngụm rượu
– Em có cùng sở thích với Key rồi, cậu ta cũng thích ăn vịt quay lắm nha – Vic cười trêu
Key đang uống rượu, suýt chút nữa là sặc. Anh khẽ đưa mắt lên nhìn Sam, cô cũng vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, lòng cô chợt đau nhói, thì ra anh cũng thích ăn vịt quay, nhưng suốt từ nãy anh không hề động vào một miếng vịt quay nào, phải chăng do cô gắp nhiều quá…nên anh không muốn đụng.
Nghĩ vậy, lòng cô lại chùng xuống
– À cuối tuần là sinh nhật Sam đúng không? – Alice đập bàn lên tiếng. – Có định tổ chức không đây? – Cô nháy mắt nhìn Sam
– Không, mẹ tao bảo về Việt Nam làm tiệc nhưng tao chưa muốn về đó. – Sam cười, vừa nói vừa ăn hết sức tự nhiên.
Từ ngày sang Anh học, Sam chưa có ý định tổ chức sinh nhật lần nào. Cứ đến ngày sinh nhật, chỉ cô, Alice và Sarah đi ăn rồi chơi với nhau. Ở bên Việt Nam, mẹ có gọi điện đến, bảo cô về nước tổ chức sinh nhật nhưng cô không chịu về, vì nghĩ chẳng có gì to tát lắm, cô là người không thích bày vẽ nên đối với cô không cần quá hào nhoáng.

Sinh nhật, cô chỉ cần bên những người cô cảm thấy vui vẻ và tự nhiên nhất mà thôi.
Mà Alice không nhắc đến, chắc cô cũng quên béng mất ngày sinh nhật của mình.
Thức ăn trên bàn vơi dần, Alice đã ăn quá nhiều đến nỗi mắt cứ díu lại muốn ngủ. Quả thật, căng da bụng là trùng da mắt. Lúc này, Alice chỉ muốn gục luôn xuống mà ngủ thôi. Lúc sau, cô có cảm giác mình như say, nhưng chưa gục hẳn
Sam cũng lơ mơ bởi vì rượu đã ngấm dần vào cơ thể, cô uống cũng khá nhiều lên hạ thể cứ lâng lâng, mơ hồ không rõ trời trăng mây đất ra sao.
Còn mỗi Sarah và ba người kia là tỉnh như sáo. Thấy hai người kia như vậy, Vic mượn cớ trêu đùa
– Alice thấy Mark thế nào?
– Trông như thằng điên, nhìn phát ngán – Alice mơ hồ nói, cứ nghĩ mình đang mơ
– Còn gì nữa không? – Vic bụm miệng cười. Mark thì tức giận đến muốn lôi Alice ra dằn mặt một trận.
– Lại còn biến thái, nói chung là….*gục*
Hết Alice, Vic quay sang Sam…
– Sam, yêu Key không?
– Yêu…
– Nhiều không?
– Nhiều…
Sau câu trả lời của Sam, Key đông cứng người, đáng lẽ ra anh nên vui nhưng cảm giác của anh thật chẳng ra làm sao.
Người say thường nói thật cho nên những lời của Sam…là thật chăng.
Mark cảm thấy mình vừa mới bị xúc phạm. Cái gì mà người say thường nói thật chứ, chẳng lẽ…anh giống một thằng điên lắm sao….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.