Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi

Chương 32: Ngày Lễ Trọng Đại - Chiêu Mộ Bang Truyền Thuyết


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 32: Ngày Lễ Trọng Đại – Chiêu Mộ Bang Truyền Thuyết

Qua sinh nhật của Sam, Mark lại tập trung vào những ngày tháng sắp tới. Không còn hơi đâu suy nghĩ đến một thứ gì khác.
Trước ngày chiêu mộ bang một hôm. Tính tổng thể đã có hơn 1000 người con gái từ khắp nơi đã bị đem bán làm mại dâm cho các băng đảng từ lớn đến bé trong thế giới ngầm. Và người hường lợi nhuận không ai khác chính là Jonathan, hắn ta đã bỏ rất nhiều khoản tiền ra để có thể mua chuộc được người đứng đầu của các bang khác nhau.
Chính vì Mark không sử dụng đến mưu mô nên anh cũng sẽ không chắc mình là người chiến thắng trong buổi lễ tới đây.
Trong cả tuần sát ngày lễ, thế giới ngầm sôi sùng sục vì bàn tán và chuẩn bị thì riêng có một người không xuất hiện lần nào đó chính là Henry.
Trong rừng trúc, tiếng sáo vang lên kết thúc một ngày dài. Màn đêm buông xuống, khu ngoại ô thành phố ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Nơi đây diễn ra ngày lễ trọng đại của thế giới ngầm, không ít những nhân vật máu mặt từ kì trước đến kì này đều có mặt, kể cả những ông lớn ở nước ngoài cũng tham dự và ngồi trên hàng ghế vàng với mục đích được chiêm ngưỡng bang đảng xưng bá thế giới ngầm vào kì tới, hơn hết sẽ được chiêm ngưỡng người được tôn làm kẻ thống trị màn đêm là ai, có dung nhan, diện mạo và tài năng ra sao.
Alice ngồi dựa lưng vào ghế, vừa uống trà sữa vừa nghe điện thoại, gương mặt thay đổi sắc thái liên tục
“Alice, em đi đến đây cùng tôi, sau đó tất cả đoạn ghi hình kia tôi sẽ xóa trước mắt em”
“Anh có thể nói là đi đâu không.?”
“Cứ đi rồi biết”
Tắt điện thoại đi, Alice chạy nhanh lên phòng thay quần áo, theo lời Jonathan nói sẽ xóa bỏ đoạn ghi hình đen tối kia đi khiến cô không khỏi hồi hộp. Chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong xuôi và chạy xuống dưới nhà.
– Đi thôi – Jonathan đã đợi cô hai phút, hắn có vẻ giận dữ nhưng cô mặc kệ. Chỉ quan tâm đến những câu nói của hắn trong điện thoại
– Anh xóa đi
– Đừng nóng vội vậy, đi theo tôi đến đây đã.

Alice cụp mắt khi thấy thái độ của hắn. Một khi tất cả im lặng, cô mới cảm nhận được tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường thật đáng sợ. Đi được một quãng, cô mới để ý đến Jonathan. Hôm nay, hắn ăn mặc thật đẹp và bí ẩn, từ trên xuống dưới đều một màu đen ma quái, tấm huy hiệu của bang hắn lóe sáng như vì sao sa. Tóc hắn nhuộm bạch kim, đôi mắt đeo lens đỏ đậm, gương mặt hắn lạnh lại, hiện hữu trong màn đêm như một con ma cà rồng, chỉ thiếu hai cái răng nanh dài và nhọn mà thôi.
Alice bắt đầu cảm thấy run người khi cô nghe thấy tiếng nhốn nhào từ xa, toàn thể những “ông lớn” xuất hiện trước mắt cô làm cô run sợ.
– Đi thôi, đứng đó làm gì – Jonathan mau chóng kéo tay cô đi.
– Sao anh đưa tôi đến đây?
Cô cáu tiết, nhưng tay vẫn mặc để Jonathan kéo đi. Loáng thoáng từ xa, cô thấy một sân khấu thật đẹp nhưng đầy dấu vết ma quỷ, không thuộc về cô.
Sân khấu thật lớn và cầu kì, những tấm biển mạ vàng treo lơ lửng, ánh đèn đủ màu sắc liên tục chớp nhoáng trong đêm đen, cô ngẩn người rồi lại giật mình liên tục
– Nơi đây diễn ra đại hội ca nhạc nào chăng? Mà có thấy nhóm nhạc nào biểu diễn quái đâu? – Alice lẩm bẩm
– Hôm nay tôi sẽ cho em thấy, Jonathan là một kẻ thống trị màn đêm – Giọng nói của Jonathan vang đến tai Alice, khàn khàn đầy ma lực.
Alice bị Jonathan bắt theo sau, không được rời khỏi, cô bực mình muốn trốn về nhưng vệ sĩ của Jonathan lại bắt cô lại, cô có thể dùng võ để khử sạch mấy tên vệ sĩ này nhưng nghĩ đến lời Jonathan nói trong điện thoại thì lại phải ngoan ngoãn ở đây. Không biết mình nên làm gì nữa.
– Như chúng ta đã biết, hằng năm, gia tộc Grace sẽ tổ chức “chiêu mộ bang” nhằm bổ sung cho kẻ thống trị một lực lượng mới. Người nào có nhiều lực lượng hơn mới chính thức làm “kẻ thống trị” nhiệm kì tới, cho nên…
– Có hai người được bổ nhiệm kì tới, đó là Jonathan Collins và Mark William…
– Đầu tiên, xin giới thiệu với tất cả mọi người có mặt ở đây, ngài Grace, người sẽ ngồi vào chiếc ghế bạch kim ngày hôm nay, và ngài cũng chính là người tạo ra lễ chiêu mộ bang kì này.
Tiếng MC vang lên, một người con trai bước từ bên trong ra. Thân hình đầy uy lực khiến không ai là không ngước nhìn, ngài đeo mặt nạ kín mặt nên không ai bên dưới có thể nhận ra.

Đôi chân dài ma mị bước đi trên sân khấu và ngồi xuống chiếc ghế bạch kim như một vị hoàng đế. Alice mở to mắt nhìn, miệng thầm thốt lên một tiếng a…Và tâm trí không ngừng lục đục
– Cái dáng, sao giống thầy Henry vậy nhỉ?
– Thứ hai, xin giới thiệu ngài Mark William, người đầu tiên được bổ nhiệm kì tới
– Sao tên này giống tên Thái Giám quá vậy nhỉ? Ôi không, anh ta….- Alice lắc đầu, lấy lại tinh thần sau một giây kinh ngạc
Tất cả ánh sáng trên sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại màu đen băng giá, cô tịch. Một bóng đen bước ra, đi đến đâu cũng có một ánh đèn chiếu vào người đến đó. Dáng người cao cao, không đeo mặt nạ, để lộ khuôn mặt tuấn tú, đẹp rạng ngời, tóc nâu vuốt gel, uy lực trong bộ đồ đen đầy xiềng xích.
– Hả, tên Thái Giám, sao anh ta ở đây, Mark… – Alice kinh ngạc không biết làm gì hơn, chỉ biết bịt miệng cho tiếng thét trong lòng không phát ra.
Sau Mark là Jonathan bước ra, dáng vẻ của hắn kiêu ngạo và uy lực không kém Mark là bao.
Cả Mark và Jonathan đều khiến cho tất cả bị rúng động, đứng ngồi không yên.
Khi tất cả yên vị, Mark và Jonathan ngồi trên ghế vàng, bên cạnh chiếc ghế bạch kim của ngài Grace che mặt kia. Khuôn mặt nam thần của Mark lạnh đến nỗi xung quanh như đóng băng theo, các cô gái phía dưới không ngừng hò hét tên Mark William.
Sau một hồi làm lễ bế mạc, Ngài Grace lên tiếng, cả khán đài im thin thít…
– Là một “kẻ thống trị”, nên nói không với ba thứ đó là – GIA ĐÌNH – BẠN BÈ – NGƯỜI YÊU, nói không với tình cảm, như chúng ta đã thấy, “kẻ thống trị” hoàn toàn máu lạnh và tàn nhẫn, giải quyết mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, người được xưng làm “kẻ thống trị” thì không một ai được phản công khai, nếu có cũng chỉ dám phản bội ngầm nếu không cả thế giới ngầm sẽ tự tay giết chết thay “kẻ thổng trị” của họ…Và kết quả tôi đã nắm trong tay, mọi người chắc chắn sẽ không đoán trước được chính xác là ai chiến thắng vì cả hai đều uy lực bức người. Cho nên, tôi cũng không để mọi người chờ lâu. Tôi sẽ công bố….
Phía dưới, Alice chắp tay cầu nguyện, không hề để ý đến giọng nói kia quen thuộc đến mức nào.
– Kẻ thống trị kì tới là Mark…William…

– Yeahhhh – Alice sung sướng nhảy lên, sau đó không biết vì sao mà bị lôi mạnh đi…
– Không thể nào – Jonathan đập ghế, đứng dậy mà hét lên.
Mark không nhìn mọi thứ xung quanh đang diễn ra thế nào, chỉ cười nhếch môi đầy ma mị, trong màn đêm, nụ cười ấy hệt như đang ám chỉ ai đó, nếu không cẩn thận thì đừng hòng sống sót.
Jonathan không tin vào kết quả, đi đến hòm đựng phiếu và đập tan nó ra.
“Không thể nào, mình đã mua chuộc hết bọn chúng, sao có thể không bỏ phiếu cho mình được cơ chứ?, Mẹ kiếp, bõ công tao mang gái biếu cho chúng mày, một lũ vong ơn bội nghĩa”
~~`
Ánh đèn sân khấu rực sáng, Mark chính thức đứng dậy thể hiện uy quyền của mình, đôi mắt anh sắc lạ thường, bạc môi khiêu gợi kia khẽ mỉa mai
– Jonathan, còn gì để đấu không?
Jonathan cười lớn một cách chế giễu, hai tay vỗ vỗ vào không trung, lập tức mấy tên vệ sĩ của hắn kéo theo Alice đến. Mark sa sầm mặt lại khi thấy Alice, cô thì lúng túng đến đỏ mặt, muốn giải thích cho Mark rằng không phải cô muốn đến, mà là bị bắt đến, hic…nhưng cô không có quyền lên tiếng.
Không chỉ Mark có thái độ ấy, ngay cả con người lạnh lùng sau chiếc mặt nạ kia cũng sa sầm mặt lại, miệng lẩm bẩm
“Cô nhóc, tại sao em ở đây chứ?”
Ngược lại với thái độ của Mark và Henry, Jonathan thì thầm cười không thôi, miệng tàn độc vang lên câu nói khiến tất cả rơi vào trạng thái yên lặng
– Là một “kẻ thống trị” không nên có người yêu đúng không? Và đây chính là Alice Howard, người yêu của cả tôi…và Mark William….
Alice bị đẩy vào giữa Mark và Jonathan. Hai người con trai lạnh lùng xoay người nhìn cô gái nhỏ bé ở giữa.
– Đây chỉ là một thử thách nho nhỏ dành cho tôi và Mark, nếu ai dám ra tay bắn chết cô gái này, người đó mới chính xác là “kẻ thống trị” – Mark cười đểu giả, sau đó có hai người mặc áo đen bịt kín đưa cho Mark và Jonathan mỗi người một khẩu súng.

– Nào, Mark, cậu dám không? Cậu yêu cô ta nhiều lắm đúng không? Chắc không dám hả?…- Jonathan cố tình khiêu khích.
– Cậu nghĩ sao tôi quen cô ta, cớ sao tôi không dám….
– Anh…- Alice đau lòng xoay người về phía Mark, thốt lên một tiếng. Sau câu nói của Mark, hạ thể cô như sụp đổ, muốn ngã khụy xuống đất.
– Vốn dĩ từ trước đến nay chúng ta chưa từng là bạn, chúng ta không quen! – Từng câu chữ lạnh lùng như tảng băng đè nặng lên lòng Alice, cô đau như bị ai dày xéo. Mark nhìn thắng vào Alice, rõ ràng bạc môi anh khe khẽ một nụ cười nhưng lại làm người ta sợ hãi, lòng Alice run lên từng đợt. Khuôn mặt Mark vẫn giữ nguyên vẻ tà mị, yêu nghiệt quyến rũ.
Thời gian như dừng lại ở phút giây Mark nói lời vô tình ấy, từng cơn gió thổi qua tê tái, bỗng dây buộc tóc của Alice đứt ra, mái tóc dãi xõa bù xù khiến cô trông thật thê thảm trước hai người đàn ông ấy và hàng ngàn con mắt hiếu kì.
– Vậy thì, một hai ba…xem ai bóp cò trước – Jonathan cười thật vui vẻ, ngón tay bắt đầu chạm vào cò.
Mark nhún người, cùng giơ súng lên. Đôi mắt sắc lạnh như diều hâu, xung quanh anh là một bầu không khí vô cùng ảm đạm.
Alice hơi cụp đôi mắt long lanh lại, dáng vẻ cô độc khiến ai nhìn cũng lắc đầu thương xót.
Pằng…Pằng….
Hai tiếng súng cùng lúc vang lên, đến cả bầu trời cũng rung động mà nhỏ một giọt mưa. Không gian lạnh lẽo đến nỗi không ai muốn chứng kiến. Alice hét lên sau đó cả cơ thể mất thăng bằng, thê thảm ngã xuống.
Không gian mờ mịt đi như bị khói trắng bao phủ, sau tiếng súng kinh hoàng, một loạt tiếng bàn tán vang lên hòa và tiếng khóc của ai đó, bi ai, oán hận vô cùng.
– TẠI SAO? – Alice hét lên, bên cạnh vũng máu, hốc mắt đỏ hoe, những giọt lệ thủy tinh trực trào vì vết thương, bao nhiêu ủy khuất đau thương đều thể hiện qua câu hỏi kia, một câu hỏi không rõ đầu đuôi.
Mark vẫn lạnh nhạt đứng đó, mùi tanh nồng bốc lên, anh muốn xem Alice sẽ làm gì với cả thân thể dính đầy máu tươi.
Đột nhiên, phía sau Alice, một thân ảnh ngã khụy xuống đất, sau đó, toàn bộ hệ thống điện bị dập tắt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.