Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 21: Muốn Em Đáp Trả
[Yêu một người là dành tình cảm chung thủy trao cho người ấy, rồi không ngừng chà đạp, bán đứng, phản bội chính bản thân mình.]
[..]
Alice trở về nhà, gió đêm cuốn đi những mùi khó chịu trong lòng, nó bước vào nhà, lấy lại sự khoan khoái dễ chịu, thấy Key đang có mặt tại đây, nó không ngạc nhiên bởi Key và Sam đang quen nhau. Buổi tối ở biệt thự rộng lớn, có thêm tiếng đàn ông, không chỉ nó mà bất cứ cô gái nào khác cũng cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Nó nói vài tiếng với hai người kia rồi bước lên phòng.
Thấy Alice có vẻ trầm lặng, Key hơi thắc mắc, đôi mắt dửng dưng nhìn theo bóng dáng nó nhỏ dần
– Ở nhà, Alice thường trầm vậy sao?
Sam uống một ngụm sữa nóng rồi khẽ quệt môi, hơi cười
– Không, nó là người ồn nhất đấy
Key gật gật, tiếp xúc không được nhiều nhưng anh cảm thấy Alice có gì đó bí ẩn. Anh hơi miên man “Một cô gái xinh xắn đầy triển vọng, bảo sao có người thích cô ta đến như vậy”
…
Alice kéo tấm rèm che cửa ra, rồi dựa lưng vào ghế, tay ôm lấy con thú nhồi bông mà vuốt ve. Xuyên qua khung cửa sổ là vầng trăng treo lơ lửng, một vầng trăng khuyết lưỡi liềm, nhìn vào trăng có thể tìm thấy sự bình yên trong đó, cho nên Alice rất thích ngắm trăng. Từng giọt sương đêm rơi trên mặt lá, long lanh như những viên thủy tinh làm sắc đêm càng thêm quyến rũ, huyền ảo.
Nó ôm chặt lấy con gấu bông, như sợ rơi mất. Nó đang liên tưởng đến hạnh phúc trong tay, nó sợ một ngày, tất cả chỉ là tàn tro. Jonathan đang khiến nó cảm thấy rơi vào bế tắc, rơi vào sự lo lắng mà con người nào cũng phải trải qua. Đó chính là chia-tay
Alice cười thống khổ, nó nhận ra một nghịch lý của cuộc đời mình. Khi nó có người yêu thì Sarah và Sam lại không có, mà khi hai người kia có thì nó lại rơi vào bế tắc…
Yêu một người là dành tình cảm chung thủy trao cho người ấy, rồi không ngừng chà đạp, bán đứng, phản bội chính bản thân mình.
Mải chìm đắm trong mông lung mà nó không để ý, Sarah đã đứng sau nó một lúc lâu. Lúc nó mơ màng quay lại, cả thân hình Sarah trắng toát đập vào mắt nó, bộ váy trắng, áo khoác trắng, cả dép thú màu trắng làm Alice không khỏi giật mình mà hét toáng lên:
– Mày làm cái trò gì sau lưng tao vậy?
Sarah nhức nhối, nãy giờ nhỏ đứng im, có làm cái gì đâu, chắc chắn hôm nay nó bị vấn đề ở trung tâm thần kinh mất rồi.
– Tao đứng im chứ có làm cái quái gì đâu, mà mày nghĩ cái gì mà chăm chú thế?
Alice định lảng tránh Sarah nhưng đang vội kiếm cớ thì có tiếng chuông điện thoại réo lên, mang nó ra khỏi cái rắc rối kia. Nó bị mắc một chứng bệnh lạ, đó là nhìn vào mắt Sarah hoặc Sam là nó không thể nào nói dối được, cho nên lúc nào thấy nó có biểu hiện lạ là hai người kia đều nhìn chằm chằm vào mắt nó, hại nó khó xử vô cùng.
– Khoan, tao có điện thoại.
Nó bắt máy, đầu giây bên kia là giọng nói lảnh lót như chim hót, không cần nhìn mặt mà chỉ cần nghe qua giọng nói, ai cũng có thể đoán cô gái kia điệu đà như thế nào rồi.
– Alice, tối mai rảnh không? Ta đến đón nàng đi chơi nhé.
Nó cười khoái trí vì cách xưng hô của Roy, nó hơi ngẫm trong người, rồi cười lớn
– Đi đâu, còn Sarah và Sam?
– Không, lần này ta có chuyện muốn nói riêng với nàng, tạm thời cho hai người kia ở nhà đã – Giọng nhỏ khoan khoái, dễ chịu, Alice cũng chẳng nghi ngờ nhiều, nó gật đầu chắc nịch và cho địa điểm hẹn.
Ban nãy, Jonathan có gọi cho nó, hẹn nó tối mai đi uống cafe nhưng nó bảo bận, biết là nó nói dối nên hắn liền bảo Roy ra tay. Alice tránh được vỏ dưa nhưng không thể tránh được vỏ dừa.
Sarah dựa lưng vào người, nghe loáng thoáng được hết cuộc đối thoại, nhỏ phụng phịu mặt, gió bên ngoài thổi vào khiến gò má kia đỏ hây hây, nếu Alice là con trai, nhất định sẽ không kìm lòng được mà vuốt ve cưng nựng vài cái.
– Hai người đi đâu sao không cho người ta đi với.
Alice lắc lắc đầu, môi cong veo cười khúc khích, nó vừa nói vừa tiến đến cắm sạc vào điện thoại
– Để lần sau đi bù, Roy bảo chỉ tao đi thôi
– Đi ké với, đi chơi với Roy thích cực – Sarah nói với giọng năn nỉ, đôi mắt long lanh quyến luyến nhưng Alice vẫn phũ phàng
– Để lần sau!
Sarah bặm môi, không chỉ nhỏ mà còn có cả Sam và cả chính Alice đều thích đi chơi với Roy, không biết vì lý do gì. Chỉ biết họ rất thoải mải khi vui đùa cùng Roy, đôi lúc còn được chìm đắm vào những câu chuyện cảm động do Roy kể, Roy, thật sự là một-cô-gái-tốt, tốt trong mắt ba người.
[…]
Một ngày mới bắt đầu. Mặt trời dịu nhẹ ló dạng từ phía xa xa, sắc trời sáng bừng hòa quyện giữa màu xanh của nước biển và màu hồng của những chiếc kẹo bông gòn tạo nên một non nước tươi đẹp, khung cảnh nên thơ như bức tranh trong truyện cổ tích.
Trên quốc lộ rộng lớn, Mark thong thả dựa lưng vào ghế tựa, hai tay di chuyển nhẹ nhàng vô-lăng, đôi mắt mở như không, tai đeo headphone và chìm đằm trong từng khúc nhạc vang vọng. Tiếng bánh xe lăn đều trên đường nhựa, tiếng gió thổi vù vù như gào thét qua thân xe mỗi khi có chiếc xe khác lướt qua.
Cả đêm hôm qua, Mark không về nhà, hắn ở lại trong rừng với Henry, dạo này xuất hiện thêm nhiều thứ làm cuộc sống của hắn càng trở lên tất bật khiến hắn phải tăng tốc độ sống mới đuổi kịp.
Xe không dừng lại chiếc cổng biệt thự William mà dừng lại trước bar Kings Max, hắn lạnh lùng bước xuống xe, đế giày chạm vào nền đất như lôi theo hàng trăm tảng đá băng làm tất cả xung quanh đều rùng rợn, lạnh sởn gai ốc. Đôi mắt hổ phách đẹp rạng ngời nhưng chứa đầy kim băng độc, không ai dám nhìn thẳng vào một lúc lâu.
Bảo vệ cúi đầu và mở cửa cho Mark vào trong, hắn cầm trên tay một cây sáo trúc, lạnh lùng xoay xoay trên tay đầy ẩn ý. Joanthan đang ngồi trong bar mà hút thuốc, từng điếu này đến điếu khác, Mark xuất hiện bất ngờ làm người con gái bên cạnh Jonathan giật mình nép về sau Jonathan. Hắn ta cũng hiểu ý nên dùng thân mình che đi cả người cô gái nhỏ kia. Mark chỉ loáng thoáng nhìn rồi quay mặt đi, Jonathan, hắn ta đang hôn cô gái kia.
Mark cười nhạt nhất có thể, khóe môi ảo điệu như làn khói thiên đường. Rồi đi vào phòng riêng của hắn, vứt cây sáo lại đó, ngồi nghỉ ngơi một lúc. Hình ảnh cô gái kia liên tục hiện lên trong tâm trí, như gào thét bên tai, như cuồng phong bão táp làm hắn không sao yên được.
Hắn dịu người, bật nhạc nhẹ lên, tiếng nhạc du dương khiến lòng hắn lắng đọng xuống, bên trong không còn tiếng sóng xô vồ mà chỉ còn tiếng gợn lăn tăn.
Hắn vừa nhấm nháp một ít rượu, mắt chỉ nhìn vào cây sáo, bỗng có tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn, lâu lắm rồi người phụ nữ kia mới gọi điện cho hắn.
“Thiên à? Con vẫn ở bên Anh đúng không? Sắp tới con về Việt Nam một chuyến được không?”
Đó là mẹ hắn, tiếng bà thật dịu nhẹ, kể từ khi cha hắn mất, bà vẫn ở một mình, bà chính là người phụ nữ mà hắn tôn trọng và nghe lời nhất, nhưng nhiều lúc bà khiến hắn cảm thấy không thể yêu thương nổi chính người mẹ của mình.
“Có chuyện vì vậy mẹ?”
Giọng nói của hắn tuy lạnh nhưng đã dịu đi rất nhiều, bà cười một cái, đáp:
Yến Nhi về nước rồi, con nhớ nó không? Nó đang ở nhà mình, con chuẩn bị về với nó đi.
Yến Nhi nào? – Hắn nhếch môi, nhớ nhưng vẫn cố giả vờ quên.
Yến Nhi, em kết nghĩa hồi trung học của hắn, thích hắn nhưng không dám nói, luôn để người lớn ra mặt giúp. Từ khi hắn quen Roy, Yến Nhi đã bỏ đi, đến nay mới về nước.
Hắn còn nhớ, trước khi Yến Nhi đi còn nói với hắn một câu “Em đợi anh chia tay, em sẽ cưới anh bằng được”. Hắn đã bỏ qua câu nói đó từ rất lâu, nhưng bây giờ câu nói đó làm hặn gợn nỗi khó tả trong lòng. Có lẽ lần này, hắn sẽ bị ràng buộc bởi câu nói đó.
Con lại quên rồi. Mẹ không nhắc lại đâu, chắc chắn con nhớ con bé đó mà, chuẩn bị về đi nhé!
“Con không về, mẹ cũng biết con rất nhiều việc bên này chứ?
Mẹ biết, con không phải người bình thường nhưng con phải dành chút thời gian về đây chứ, con cũng có sống ở đó được mãi đâu.
Khi nào xong việc rồi con về, mẹ yên tâm đi.
Tắt điện thoại rồi, Mark uống cạn ly rượu trên bàn và đứng dậy. Vừa bước ra khỏi cửa bar thì gặp Key
– A, đây rồi, sao tôi gọi mà máy bận hoài vậy?
– Ban nãy nói chuyện với mẹ, mà có chuyện gì?
– Vic hẹn đến nhà ba người kia ăn – Key gật gù.
Trong khi Vic đã đến nhà Alice, an nhàn ngối ghế sofa hưởng thụ như một vị vua chúa thì Alice và Sarah phải quần quật chuẩn bị thức ăn trong nhà bếp. Sam lấy cớ đang bị ốm lên cũng an nhàn ngồi cắn hạt dẻ và uống nước ngọt cùng Vic.
Vì Sarah muốn đến nhà Vic nhưng anh nói rằng “Ông chủ anh đang sửa sang lại biệt thự, bọn anh còn bị đuổi ra ngoài huống hồ là đưa bọn em về đó”. Chính vì vậy, nhỏ mới kéo Vic và thêm hai người kia về nhà ăn trưa cùng.
Khi thức ăn được chuẩn bị xong cũng là lúc Mark và Key đến.
Sam ra mở cổng, dẫn hai người kia vào trong.
Ban đầu, Mark sẽ không định đến đây ăn, bởi vì hắn không có thói quen đi ăn ở nhà khác. Đặc biệt đây lại là nhà Alice nhưng lại bất giác ngẫm, hắn chưa vào nhà nó lần nào, đây là cơ hội tốt nhất để hắn tìm hiểu, chắc gì đã có lần hai. Thế nên, hắn bằng lòng đến.
Hắn đi phía sau Key và Sam, đôi mắt hơi đảo xung quanh, đôi môi khẽ cười nhưng không ai có thể phát hiện, hắn chợt phán một câu “Không tồi!”
Hiện lên trong con ngươi của hắn là căn biệt thự độc đáo màu hồng phấn, đúng là biệt thự dành cho con gái nên bao quát chỗ nào cũng toàn hoa là hoa, nữ tính mê người. Hắn hơi vuốt mũi khi cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng từ những cây hoa ở đây.
Thấy Mark ngắm nhìn những bông hoa màu sắc kia, Alice từ bên trong vọng ra
– Này, Thái Giám, cấm vặt trộm hoa!
Tiếng nó hét như tiếng sấm nổ bên tai, nghe xong, hắn liền cười ủy dị, liếc nhìn phía trước một cách chêu ghẹo, giọng điệu trầm thấp mà đe dọa.
– Có tin tôi vặt cả cô không?
Cô gái nhỏ kia, làm hắn đang dần loạn thế, tim đập một cách không nghe lời, chỉ biết tim ở trong ngực mình nhưng không thuộc về mình. Cũng chính vì cô gái nhỏ này mà khiến bản thân hắn trở lên lạnh lùng hơn, một là vì nó đã có người yêu, hai là vì hắn chưa chính thức khiến nó yêu hắn. Mắt môi hắn dịu xuống, lóe một tia đau khổ.
Sau khi ăn trưa xong, hắn gặp nó ở khuôn viên phía sau. Đứng từ phòng chung của ba đứa nó cũng có thể thấy, trên chiếc xích đu là nó, còn hắn đứng đối diện.
Sarah mệt nhoài muốn lên phòng ngủ, nhỏ đưa tay lên để che cái ngáp thật dài. Vic cũng lò dò đi lên phòng của Sarah.
– Nguyễn Hoàng Hứa Vy! – Mark lãnh đạm đọc cả họ tên tiếng Việt của Alice. Thời gian lúc đó như ngưng lại từng phút giây, từng cơn gió nhẹ lướt qua trong một khoảng trời trong xanh, lá vàng phớt phơ như những giọt mưa đá kéo theo một khung cảnh ảm đạm kì lạ, nó mở đôi mắt to tròn, tròng mắt trong veo nhìn hắn, lại có cảm giác rối loạn.
Đôi môi nhỏ xinh khẽ mấp máy một từ:
– Mark
Mark lạnh lạnh nhìn Alice, đôi mắt thâm trầm âm u tĩnh mịch không thấy đáy, hắn nhìn đôi môi anh đào đỏ như tô son kia, bạc môi khẽ nhếch lên nụ cười lạ, rõ ràng là hắn cười nhưng khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Alice long lanh, hiếu kì nhìn lại hắn. Trong khoảnh khắc đó, lòng Mark rối như nước, không thể xác phân định rõ ràng chuyện muốn làm lúc này, lại càng cảm thấy hoang mang khi không muốn nó đau khổ. Thực ra, hắn muốn nói cho nó chuyện của Jonathan nhưng thấy nó như vậy, hắn thật không nỡ làm tổn thương nó. Dù biết nó là một cô gái mạnh mẽ nhưng không có nghĩa là nó không tuyệt vọng, thật khó khăn để thốt ra từng câu chữ…
Hắn cứ nhìn môi nó, thật không khỏi khiến nó cảm thấy như bị đùa giỡn. Nó đang định mở miệng nói chuyện ai ngờ hắn cướp lời:
– Cô đã hôn ai khác, ngoài tôi bao giờ chưa?
Nó há hốc mồm. Hắn hỏi cái quái gì vậy, tại sao không lược bớt từ “ngoài tôi” đi, hắn đúng là kẻ vô liêm sỉ, nụ hôn của nó bị hắn “cưỡng” , nó thật sự không hề muốn mà hắn lại “hỏi han” như vậy. Thật không thể chịu đựng nổi.
Tim nó nhất thời đập mạnh, mắt hung hăng nhìn hắn, từng vệt tơ máu như đẫm huyết hồng dán lên cơ thể hắn một cách thâm trầm lạnh lẽo:
– Tôi chưa hôn cậu bao giờ, còn hôn ai khác thì liên quan gì mà cậu hỏi?
Bóng dáng cao lớn trước mặt lạnh lùng mà bí hiểm, như chứa đầy dấu vết ma quỷ, luôn cười nham hiểm nhìn nó, nó dịu người, để cái nóng trong người tan biến, nó nhỏ giọng kiên trì hỏi
– Ý cậu là có chuyện gì, đúng không?
– Nếu đôi môi của người đàn ông đó, hôn cô gái khác, cô tính thế nào?
Im lặng. Im lặng. Cứ thế im lặng sau câu cầu khiến của Mark. Sức nặng của sự yên tĩnh như đèn nặng lên không gian và thời gian, hắn đứng trước mặt nó mà tựa như người vô hình. Cứ thế, nó cúi mặt xuống và khóc. Nó biết, không gì hắn nói là không có nguyên do, ấy vậy, chắc chắn điều nó nghĩ trong đầu có khi sẽ thành hiện thực, thực sự.
Thấy nó khóc, hắn hơi cụp hàng lông mi dày lại, tiến lại gần nó hơi, giọng nói khản đặc mà sâu sắc:
– Đừng có khóc, việc gì phải khóc chứ, cô đang nghĩ cái gì vậy?
– Tôi nghĩ…hức.
Quả nhiên, nó không thốt lên lời, cứ thế biến cả không gian thành ra khó chịu. Cảm giác của nó lúc này, rỗng tuếch và cô đơn. Hắn bực mình nâng cằm nó lên, hung hăng miết chặt rồi cắn vào môi nó, nó càng khóc to hơn, hai mắt đều đỏ hoe, sưng húp. Những giọt pha lê trong suốt thi nhau chảy xuống, tim co bóp mạnh bạo từng trận kịch liệt khi hắn bắt đầu hôn nó. Ngừng khóc, lý trí nó không thông, tim nó thì như ngừng đập, nó không đẩy hắn ra, cũng không đáp trả. Khóe môi hắn lại bất chợt cong lên thành hình vòng cung tà mị, lôi cuốn và thức tỉnh nó:
– Đáp lại!
Khóe mắt nó rơm rớm ướt, khuôn mặt yêu nghiệt của hắn áp sát mặt nó…
Sarah cầm ly cafe trên tay, Một tay kéo Vic lại gần cửa sổ, nhíu mày cất giọng
– Vic, anh tát cho em phát xem em đang mơ hay là thật.
Chát!
Vic giơ tay lên tát thật, Sarah trợn tròn mắt quát:
– Sao lại tát thật.
– Bà lắm chuyện vừa thôi, bà yêu cầu thì tôi chẳng làm thật. – Vic cười – Cậu ta yêu Alice thật lòng mà, hôn nhau thì có sao mà phải mơ với thật.
– Nhưng Alice nó có người yêu rồi, anh không phải không biết chứ? – Sarah cau có, đặt ly cafe xuống bàn, đóng cửa rèm lại và ngồi xuống mép giường.
[…]
Sam và Key ghé qua khuôn viên, bắt gặp cảnh “nóng mắt” ấy liền đi ra chỗ khác ngay lập tức. Bên tai Mark và Alice lúc này chỉ còn tiếng thở không đều của nhau và tiếng gió vô tình lùa qua kẽ tóc.
Alice bất giác đẩy Mark ra, chua xót lên tiếng:
– Xin lỗi vì hôn cậu, đi đây.
Nó quay người bỏ đi, tránh không để hắn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. Nó dùng tay xoa nhẹ môi, hơi thở và mùi hương quyến rũ của hắn còn đọng lại, làm tâm trí nó nửa tỉnh nửa mê.
“Tôi đâu phải loại người như thế, Alice, Nguyễn Hoàng Hứa Vy, mày tỉnh ngay đi, chết tiệt” – Nó tự mắng mình, lấy xe từ gara và phóng đi.
Mark ngồi lại xích đu, lấy điện thoại ra nghịch. Tất cả trở lại yên tĩnh một cách đáng sợ. Hắn,đã,hôn,nó,lần,hai…