Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi

Chương 20: Thay Đổi Mù Quáng (1)


Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 20: Thay Đổi Mù Quáng (1)

[Tình yêu khiến cho người ta mù quáng, biết là không dứt ra được nhưng vẫn cố đâm đầu vào. Để rồi, đến khi quay đầu lại, ta không còn nhận ra chính mình.]
Alice dựa người vào giá sách, hơi thở đều đều phả vào không trung. Hình ảnh một cô gái nhỏ, đôi mắt nhắm hờ bị bóng tối nuốt chửng khiến ai nhìn vào cũng đều thương xót.
Ting!
Nó cựa mình, lấy trong túi xách chiếc điện thoại. Thông báo cho biết, nó vừa nhận được năm trăm triệu đồng từ tài khoản của Sam. Suýt chút nữa, nó rơi nước mắt, Sam là người như vậy, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không bỏ mặc nó đâu.
Ting, một lần nữa, Alice nhận được thông báo khác, là Sarah, nhỏ chuyển cho nó năm trăm triệu nữa. Gương mặt đầy tia cười kia cho biết nó đang hạnh phúc như thế nào. Hai người bạn của nó, thật tuyệt vời. Có được một tình bạn như vậy, dù chết bao lần nó cũng cam chịu. Alice bật cười, nó chưa hề nói với Sarah mà nhỏ lại gửi tiền cho nó, chắc chắn là Sam nói rồi.
Alice mò mẫm đặt cuốn sách lại chỗ cũ và mau chóng rời khỏi thư viện. Trước đó, nó không quên nhắn tin cảm ơn hai người kia.
Sarah và Sam cũng giống nó, hiện tại chưa làm ra tiền, chỉ ăn và học, còn tất cả tiền là do cha mẹ cung cấp hàng tháng. Nó biết tài khoản của hai người kia lúc nào cũng lưng chừng dao động khoảng năm trăm triệu một tháng, gửi cho nó hết, hai người kia chắc phải nhịn ăn tiêu cả tháng, ấy vậy, nó cảm kích không ngừng.
Alice nở nụ cười, xoay nhẹ vô-lăng, rồi cắn cắn môi nhìn vào điện thoại. Số của bà Howard trước mặt mà nó phân vân mãi mới dám gọi.
“Mẹ, mẹ chuyển cho con bảy trăm triệu được không?”
“Con làm gì với bảy trăm triệu? Chẳng phải mẹ vừa gửi cho con năm trăm triệu rồi sao? Con tiêu gì mà nhanh vậy” Bà Howard nghi hoặc, đây là lần đầu nó gọi điện xin tiền, mọi lần bà chủ động cho nó, nó còn không muốn nhận, ấy vậy mà…Bà nghĩ, chắc chắn nó có chuyện. Bảy trăm triệu, không có gì to tát đối với một thương gia như bà, nhưng vấn đề là ở chỗ khác.
“Con muốn” Nó ngắc ngứ, răng cắn chặt môi, nó không nên nói dối mẹ nó, nhưng nó không biết làm cách nào “À, dạo này chỗ con nhiều trẻ nghèo đói quá, trường con phát động quỹ từ thiện, con muốn đóng góp”
“Đóng góp? Bảy trăm triệu?”
“Dạ vâng, ngoài ra tụi con còn tổ chức party nữa”
“À ra vậy, tối nay mẹ sẽ chuyển cho con, bây giờ mẹ đang ở công ty, nhiều việc lắm”
“….”
“….”

Alice tắt điện thoại, nó vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm, nó tự đánh vào đầu mình vài cái, giấc mơ ấy ùa về, nó bắt đầu nói dối mẹ nó, nó bắt đầu trở lên hư hỏng, xấu xa ư…vì cái gì chứ? Vì yêu? Tình yêu khiến cho người ta mù quáng, biết là không dứt ra được nhưng vẫn cố đâm đầu vào. Để rồi, đến khi quay đầu lại, ta không còn nhận ra chính mình.

Tại bệnh viện
Tình trạng sức khỏe của Vic đã tiến triển rất tốt, hiện tại chỉ cần kê vài đơn thuốc, hạn chế va chạm vào lưng xong là Vic có thể xuất viện.
– Cho anh về luôn đi, ở đây khó chịu lắm – Vic ngồi dậy, hai tay chống xuống nệm.
Sarah khoanh tay đứng nhìn Vic, vết thương của anh đã dần ngậm miệng, cơ thể anh khỏe mạnh lên bao nhiêu, nhỏ cũng vui lắm nhưng không biểu hiện ra bên ngoài
– Ở đây nốt hôm nữa, bác sĩ bảo mai xuất viện mới tốt, mới phong thủy. – Nhỏ lém lỉnh nói đùa.
– Xuất viện còn cần phong thủy sao? Vậy bây giờ anh phải nằm nghiêng đầu về hướng nào phong thủy mới tốt?
– Cái đó thì tùy cậu, cậu cứ nằm yên đó, tôi đi thu xếp đồ cho cậu, chút nữa là được về rồi.
Sarah nhún mình nhìn Vic, khuôn mặt Vic khi nghe Sarah xưng “tôi-cậu” thật khó chịu, y hệt như đứa trẻ bị dựt mất kẹo, muốn khóc to lên nhưng không khóc được.
Nhiều lúc Vic chỉ muốn đập thẳng vào mặt Sarah một câu “Anh đây hai mốt tuổi nhé, không phải mười tám đâu” nhưng đều bị ánh mắt của Mark làm cho cái cổ anh thụt lại như con rùa.
– Này, gọi người ta là anh, xưng em – Vic quắc mắt
– Bằng tuổi xưng hô vậy kì lắm, thử rồi nhưng không thành – Sarah nhún vai, hai tay múa phụ họa.
– Em không gọi có nghĩa là không thích anh chứ gì? – Vic làm điệu dỗi, quay mặt đi chỗ khác, mặc kệ Sarah muốn làm gì thì làm.
– Tất nhiên, em-không-hề-thích-anh! – Sarah buông từng chữ lạnh nhạt còn Vic thì cười nhạt. Nhịp tim đang ổn định thì nhói bất bình thường, đuôi mắt anh cụp xuống, e lệ như con gái, thất vọng tràn trề. Cổ họng nghẹn lại, không muốn thốt ra bất kì câu chữ nào. Sarah bĩu môi một cái, xách ba-lô của Vic lên và tiến lại gần.

– Tôi không thích, mà là yêu, hiểu chưa? – Nhìn Vic cười, Sarah cũng cười – Xuất viện thôi, Key làm thủ tục cho cậu rồi
– Ngang bướng – Tức thì, Vic phun ra hai chữ làm Sarah khó hiểu
– Gì?
– Một chữ “anh” mà không gọi được, yêu đương cái nỗi gì”
Vic cau có, anh tức giận thật sự, tính anh trẻ con nhưng khi yêu nhất định anh sẽ nghiêm túc. Vic nghiêm túc và muốn Sarah thay đổi cách xưng hô.
– Anh Vic – Sarah lườm Vic, cười nham hiểm – Lớn hơn thì đi mà cầm lấy – Nhỏ phũ phàng ném cho Vic chiếc ba-lô to cồng kềnh, Vic chỉ kịp kêu lên á một tiếng, nhăn nhó vác ba-lô
– Anh đang bệnh
– Anh nghĩ thế nào khi em vác nó, em cũng sẽ đột quỵ ra đây mà chết – Sarah trừng mắt đe dọa, Vic ngậm ngùi chịu đựng.
– Hai đứa của nợ kia. Có ra đây mau không thì bảo anh một câu – Key đứng đợi Sarah và Vic cãi nhau cũng đủ mệt, anh lập tức quát ầm lên. Chất giọng lạnh vang khắp bệnh viện
[…]
Chát!
Alice ôm mặt, ngăn không cho nước mắt được rơi, nó cúi gằm mặt xuống để điều hòa nhịp tim. Một người con trai kì lạ, vừa hôn nó ban nãy, bây giờ lại ra tay đánh nó. Đúng là cuộc đời, sau vị ngọt, là vị đắng. Không gì là tốt đẹp đến cuối cùng.
– Cô tỉnh chưa? Tại sao cô mù quáng vậy? Hắn tốt lắm có đúng không? Tôi đã nói thế nào rồi, cô không tin?
– Tôi không mơ, nên tôi hoàn toàn tỉnh. Cuộc đời tôi, không cần cậu can thiệp, tôi hiểu mình đang nghĩ gì, cảm ơn vì cái tát, tôi sẽ nhớ nó mãi mãi.


Alice ghé qua trường, mấy ngày qua nó đã nghỉ học. Không chỉ riêng nó, mà cả Sarah và Sam đều nghỉ.
Nó không biểu cảm gì suốt một đoạn đường dài, cho đến khi nghe loáng thoáng vài chuyện, sắc mặt nó mới tái nhợt đi.
– Dạo này, trường mình nhiều nữ sinh bị bắt cóc quá, nghe nói bị bán làm mại dâm.
– Chủ yếu là mấy cấp cùi, mình cấp Golden, sợ gì!
– Nhưng đều là trường mình, có khi nào đến Golden không?
– Bọn họ chủ yếu lừa đảo mấy đứa xinh xinh, người xấu như cô ai thèm…
– Này, cô nói lại…
– Người xấu như cô, ai thèm
“Choảng!”
Tim nó đập thật mạnh mẽ, như dồn hết sức, muốn nhảy ra ngoài. Ngay lúc đó, Jonathan gọi điện đến, nói là cần tiền ngay. Nó nghi ngờ nhưng rồi cũng cho hắn chỗ hẹn.
Chạng vạng tối, trên nền trời xuất viện vài đốm vàng, màu đen xoáy vào lòng người, sâu không thấy đáy. Cạnh một bờ sông, hình ảnh một cô gái đứng dưới gốc cây không lá, âm u, hoang vu, bí ẩn cùng màu vàng của đèn đường chiếu xuống mặt nước tạo nên bức tranh đẹp si mê lòng người. Cô gái với ánh mắt đen láy buồn bã nhìn dòng nước chảy, vạt áo và mái tóc khẽ bay tà tà trong gió.
– Có phải anh, đang giấu em chuyện gì?
Alice mấp máy môi, giữa dòng nước lạnh, giọng nói u buồn của nó khiến tất cả dường như đóng băng. Cuộc đời của nó đang rối bời bởi cái tát của ai kia, nó đang gào thét mãi không ngừng, như dòng sông kia, chảy mãi không dừng.
– Em đang muốn nhắc đên chuyện gì? Tại sao em không tin anh, là ai khiến em nghi ngờ anh, hết lần này đến lần khác
Trong đầu Jonathan hiện lên hình ảnh của Mark. một người con trai với nụ cười lạnh, bàn tay cũng lạnh.
– Em không nghi ngờ anh chuyện gì cả, nhưng trước khi em đưa anh tiền, anh hãy nói lý do cho em biết – Nó nghiêm túc nhìn Jonathan – Em rất mệt mỏi, vì tất cả, anh biết không?

Jonathan hơi nghiêng đầu nhìn nó, bắt gặp nụ cười chua xót vương trên môi ai kia, hắn e sợ, cố tìm cho ra một lý do
– Cha anh nợ nhiều, anh cần tiền để trả nợ – Hắn thấy nó không tin, liền nghiêm túc hơn – Em không tin, anh đưa em đi gặp ông ấy.
Alice cười thống khổ, từng nét mặt của cha Jonathan, nó chưa được nhìn bao giờ, thậm chí nó không biết là ông còn tồn tại hay không nữa. Ngày trước, nó bỏ qua mọi thứ để đến với hắn, nhưng từ khi gặp Mark, nó dần tỉnh ngộ ra, Jonathan đã chêu ghẹo nó.
Alice mở ba-lô, lấy ra một chiếc vali nhỏ và đưa cho Jonathan
– Em không cần, anh cầm lấy đi.
Jonathan vui vẻ trong lòng, không định nhắc đến chuyện tiền nong nữa, hắn chuyển chủ đề
– Em ăn tối chưa, mình đi ăn lẩu đi!
– Em xin lỗi, tối nay em phải về nấu ăn cho Sam, nó đang ốm.
Dứt lời, Alice xoay người bước đi, bóng dáng nhỏ nhắn mới khuất thì có dáng người khác bước đến.
– Hay lắm…- Cô gái kia vỗ tay, yêu kiều hất mái tóc vàng xoăn lọn về phía sau, đôi guốc cao khó khăn di chuyển trên nền đất sỏi không bằng phẳng nhưng môi thì vẫn niềm nở cười.
Cô gái với khuôn mặt quen thuộc, đã đi sâu vào lòng rất nhiều người, đôi mắt nhỏ hôm nay kẻ đậm, sắc sảo gấp trăm lần thường ngày, hai tay vỗ vỗ, cợt nhả
– Em chưa thấy ai, ngu ngốc như nó! – Cô gái đó nhún vai, lại gần Jonathan. Hắn ta tiện tay, khoác vai cô gái, giọng khách khí
– Anh mời em đi ăn, được chứ?
– Lý do em đi theo anh, để được anh mời mà. – Cô gái cười đùa. Hắn vén ngọn tóc bám trên mặt nhỏ, ôm hôn say đắm. Giữa cảnh thiên nhiên thơ mộng, cặp tình nhân thân mật khiến cảnh đêm bên bờ sông càng trở lên mộng mị
– Alice đang nghi ngờ anh, anh lo mà xử lý đi…
[…]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.