Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 3: Thiên Đường Bỗng Nhiên Mở Ra Một Cánh Cửa
Khi Minh Thiếu Hạo xuất hiện, dọa chết tôi mà!
Sau khi KING giải tán, năm thành viên cùng lúc không thấy tăm hơi, dường như chưa từng xuất hiện, cô khi đo rất buồn vì không tìm được Giang Dập Huân, mặc nhiên gặp được Minh Thiếu Hạo.
Minh Thiếu Vũ xuất hiện rồi, Giang Dập Huân sẽ còn xa sao?
Tiêu Mộng Mộng thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn!
“ Bạn ơi, trên mặt mình có cái gì không đúng sao?” Minh Thiếu Vũ vuốt mặt
Vì sao cô gái này nhìn chằm chằm mặt mình, còn cười rất cổ quái.
“ Không có không có, cậu rất đẹp (ở đây tg dùng từ đẹp chỉ con gái) , đẹp giống như thiên sứ!” Tiêu Mộng Mộng lại một lần nữa lắc đầu ngoầy ngoậy, va vào hai ngón tay cái của Minh Thiếu Hạo.
“ Vậy thì tốt, nhưng mình vẫn thích người khác khen tôi rất đẹp trai!” Minh Thiếu Vũ cười thanh nhã, như ánh mặt trời dịu dàng, nếu fan của anh ấy mà ở đây nhất định sẽ ngất xỉu hết cho coi.
“ Đúng vậy,đúng vậy, bạn rất đẹp trai!” Tiêu Mộng Mộng gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng biết nghe lời.
“ Bạn ơi, bạn đến muộn sao?” Minh Thiếu Vũ thấy cửa đóng
“ Chào học trưởng (cách gọi tôn trọng bạn cùng học)!” Tiêu Mộng Mộng vội vàng cong người cúi chào, híp mắt cười tự giới thiệu “ Mình tên Tiêu Mộng Mộng, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, đến muộn rồi, học trưởng nếu không ngại, có thể gọi mình là Mộng Mộng”
Nhất định phải để lại ấn tượng tốt với MinhThiếu Vũ, sau đó thành công tiến vào ổ địch…….à………là nội bộ KING, sau đó có thể nhanh biết được tin tức của Giang Dập Huân.
Minh thiếu gia hiển nhiên bị bạn học Tiêu Mộng Mộng hoạt bát đáng yêu, nụ cười ngây thơ vô tư lừa rồi, hảo cảm đối với Tiêu Mộng Mộng ngày càng nhiều, nhẹ nhàng nói: “Mộng Mộng, nếu cậu không để ý , có thể cùng mình vào trường.”
“ Mình không để ý, không để ý, không để ý ” Tiêu Mộng Mộng một lần nữa lắc đầu điên cuồng.
Khi đường không có mà đi, thiên đường đột nhiên mở một cánh cổng, kẻ ngốc mới lưu tâm (để ý).
“ Mộng Mộng lên xe, xe của cậu cứ để ở đây, tý mình bảo người ra xử lý” Thân sĩ Minh Thiếu Vũ mở cửa xe giùm Tiêu Mông Mộng
“ Cảm ơn học trưởng” Tiêu Mộng Mộng ngồi vào trong xe hơi của Minh Thiếu Vũ, cười vô tư như hoa xuân chớm nở, xán lạn như sớm xuân.
“ Mình không phải học trưởng của cậu” Minh Thiếu Vũ tao nhã bước vào xe, ấn khóa cửa xe, “ Mình với cậu giống nhau, ngày đầu tiên đến báo danh, là học sinh năm thứ nhất.”
Kì tích xảy ra rồi!
Minh thiếu gia một chữ cũng không nói, liền có hai người bảo vệ đi ra, mở cổng, cung kính cúi chào, hoan nghênh Minh thiếu gia nhập học Hải Tinh học viện.
Tiêu Mộng Mộng nhìn một màn như vậy, âm thầm kìm nén đau thương.
Nghĩ năm đó cô với ba mẹ chưa cãi nhau, khi vẫn là Tề gia đại tiểu thư, một cánh cổng có tính là gì?
Cửa lớn nhà nào ai dám ngăn cô, vung tay chỉ liền tan tác tro bay!
Vậy mà bây giờ……..
Đều tại tiểu ác quỷ đó muốn lấy cô, hại cô và ba mẹ cãi nhau, ra khỏi nhà!
Haizzzzz………….
Đừng nói anh ta quên cô rồi, bằng không cô nhất định phải cho hắn khổ sở hơn mình gấp trăm lần!
“ Cậu gọi mình Thiếu Hạo là được, không cần gọi mình học trưởng.” Giọng nói êm ái của Minh Thiếu Hạo Vũ ý nghĩ xa xôi của Tiêu Mộng Mộng về.
“ Thật sao? Mình có thể gọi cậu là Minh Vũ thật sao?” Hai mắt Tiêu Mộng Mộng sáng bừng
Trời ơi!
Chỉ là nghĩ thôi đã hạnh phúc chết rồi.
“ Thật sự là có thể” Minh Thiếu Vũ mỉm cười, nháy mắt cười, “ Cậu là ban A năm thứ nhất, mình cũng thế, chúng ta là bạn cùng lớp, cậu đương nhiên có thể gọi tên mình.”