Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 4: Tim Đập Nhanh


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 4: Tim Đập Nhanh


“A?” Tiêu Mộng Mộng chớp chớp mắt, “ Cậu làm sao biết mình ban A năm nhất?”
“ Trên giấy thông báo tuyển chọn có a” Minh Thiếu Vũ nhìn cô, “ mặt sau của giấy thông báo có ghi tên ba học sinh mới, cậu thứ nhất, mình thứ hai, cậu không xem sao?”
Tiêu Mộng Mộng xấu hổ.
Khi cô nhận được giấy thông báo tuyển chọn, cũng vừa lúc ăn xong vịt quay, tay dính đầy dầu mỡ, liếc thấy mình được nhận vào học, thuận tiện lấy nó lau tay, bỏ vào sọt rác, mặt trước xem còn không kĩ, làm gì xem mặt sau chứ?
Nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho Minh Thiếu, giấy thông báo có in tên Minh Thiếu mà vứt đi, nhất định là sẽ không tha.
“ Mình chỉ xem mặt trước, không xem mặt sau” Tiêu Mộng Mộng cười ngượng
Đây là sự thật, cô không nói dối a!
Cô chỉ là lược bớt đi tình tiết nhỏ là dùng giấy thông báo lau tay, sau đó bỏ vào sọt rác mà thôi!
“ Ồ, nên vậy” Minh Thiếu Vũ biểu hiện như đã hiểu
Xe dừng lại ở bãi đỗ, Minh Thiếu Vũ hương Tiêu Mộng Mộng lấy giấy thông báo, “ Mộng Mộng, bạn đưa giấy thông báo ình, mình bảo người đi lấy giấy nhập học của chúng ta”

“ A?” Hai mắt Tiêu Mộng Mộng lay động, sáng lung linh, “ Báo danh cũng cần giấy thông báo tuyển vào sao?”
Giấy thông báo của cô đã được tiễn đến bãi rác N lâu rồi, được chưa?
“ Cậu không mang sao?” Minh Thiếu Vũ hơi chau mày lại
“ Ừ” Tiêu Mộng Mộng gật đầu
Minh Thiếu Vũ nghĩ một lát, nhẹ cười “ Không sao, để tôi gọi điện”
Minh Thiếu Vũ lấy điện thoại ra, phân phó mấy câu, tắt máy, quay ra Tiêu Mộng Mộng mỉm cười, “ Ổn rồi!”
Tiêu Mộng Mộng đau thương than thở, có quyền có thế tốt thật, hôm nay may gặp Minh Thiếu Vũ, nếu không cô nhất định bị đuổi học rồi!
“ Cùng nhau đi đến lớp thôi.” Minh Thiếu Vũ lại cười, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trái tim nhỏ bé của Tiêu Mộng Mộng nhảy loạn xạ.
Minh Thiếu ơi Minh Thiếu, cậu đừng phóng điện nữa chứ, tôi nhưng rất có tiết tháo ( ko hiểu), thần tượng nhà mình là Giang Dập Huân, mỗi mảnh trái tim của tôi dành cho anh ấy sáng rõ như nhật nguyệt, biển có cạn, đã có vỡ, tâm ý của tôi cũng không đổi!
Mãi mãi không thay đổi!

Nhưng…….tim làm sao cứ đập loạn lên như thế này?
Vì sao chứ?
Đến lớp A năm nhất, cô giáo đã bắt đầu lên lớp, Minh Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào, tiếng hít thở trong lớp hoàn toàn ngừng lại
Nam sinh kinh hãi, nữ sinh kinh ngạc cực độ, mỗi đôi mắt phát ra hào quang lung linh, ánh mắt mê mang dừng trên khuôn mặt của Minh Thiếu Vũ.
Minh Thiếu Vũ mỉm cười, phong lưu mấy phần, thanh âm “ bịch bịch bịch” ngất xỉu của hàng loạt các nữ sinh.
Minh Thiếu Vũ nhìn quanh, trong lớp chỉ còn hai chỗ trống ở hai góc hai bên, Minh Thiếu Vũ đi đến một chỗ trống người dựa vào cánh cửa gần đó, nữ sinh ngồi cạnh nơi đó trợn mắt to nhất, mặt trắng bệch, nhìn đến ngẹt thở.
Trời ơi!
Minh Thiếu Vũ cùng cô ngồi cùng bàn sao?
“ Bạn ơi’ Minh Thiếu Vũ thanh nhã mở miệng, “ Bạn có thể sang chỗ bên kia ngồi không?”
Minh Thiếu Vũ chỉ tay về hướng chỗ ngồi còn trống bên kia.
“ Đương nhiên là được” Nữ sinh vội vàng thu dọn đồ dùng, đi sang vị trí bên kia
Nếu Minh Thiếu Vũ bảo cô nhảy cửa sổ đi chết, cô cũng nhảy luôn, đừng nói chỉ là đổi vị trí ngồi.
Như vậy, phía bên này có hai chỗ trống, Minh Thiếu Vũ không ngồi, quay đầu gọi Tiêu Mộng Mộng đang đứng ở cửa “ Mộng Mộng, qua bên này ngồi đi.”
“ Rầm”, toàn bộ ba mươi mấy đôi mắt như mấy cái đèn pha cùng lúc hương ra cửa, Tề Loát Loát vừa vặn ngay bên cạnh Tiêu Mộng Mộng bị hoàn toàn coi khinh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.