Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 2: Giấc Mơ Thành Sự
“ Yêu là không cần lý do, dù cho bạn có tầm thường vô vị, nhưng bạn lại là độc nhất vô nhị của tôi!”
Chuông điện thoại êm tai làm cho Tiêu Mộng Mộng từ trong mơ tỉnh dậy, cô từ trên giường “ nhảy” vọt xuống, mắt trợn trừng mà vẫn còn mơ màng, nhìn chung quang—–căn phòng trống, rồi sau đó lại thấy tất cả đều là áp-phích của Giang Dập Huân.
Một phút sau, cô dùng lực đập vào đầu mình, lại “ bịch” phát xuống giường.
Cô mặc nhiên lại tiếp tục “ giấc mộng xuân thu” rồi!
Đây đã là lần thứ n cô mơ thấy Giang Dập Huân trêu chọc cô rồi!
Ba ma đặt cho cô cái tên một chữ không sai, cô thật sự rất thích mơ mộng!
Nhưng, giấc mơ này cũng thật là kì quái quá đi!
Đầu năm ngoái, cô điên cuồng si mê ban nhạc nam KING, nói chính xác, là điên cuồng say mê người hát chính của KING là Giang Dập Huân.
Nhưng đến cuối năm ngoái, KING âm thầm giải tán, không biết đi đâu, sau khi đó, cô thường mơ thấy Giang Dập Huân
Nhưng, trước kia mơ đều là cô đuổi Giang Dập Huân chạy, lần này lại mơ thấy Giang Dập Huân trêu chọc cô, thật là kì lạ?
Cô lắc đầu thở dài.
Mơ quả nhiên là không có quy tắc a!
Người ưu tú cao quý như Giang Dập Huân, làm sao có thể trêu chọc fan chứ?
Lại nhìn chăm chú vào tấm ap-phích có khuôn mặt đẹp trai như thiên thần của Giang Dập Huân, cô đột nhiên kêu thét lên từ trên giường nhảy xuống- cô xém chút nữa thì quên, học kì này, thành tích của cô đứng hạng nhất, được học viên Tinh Hải Quý Tộc đặc biệt nhận vào, trở thành học sinh bình dân đầu tiên trong lịch sử được nhần vào trường, song còn được miễn toàn bộ học phí, còn được trao học bổng.
Trên trời rơi xuống một cái bánh thật ngon a!
Cô chạy như bay vào phòng vệ sinh cá nhân, không thì đến muộn là thảm rồi!
Do một năm trước cô và ba mẹ cãi nhau, mà ra ở ngoài, nên, bây giờ cô không có đặc quyền của Tiêu gia đại tiểu thư, mà chỉ là học sinh bình thường Tiêu Mộng Mộng, không có bất kỳ quyền lợi nào, nếu đến muộn, nhất định sẽ bị đứng ngoài! Cô dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, ăn sáng, sau đó đi chiếc xe điện mà dùng tiền làm thêm mua ra cửa.
Trên đường, cô đi vội vàng, cuối cùng vẫn là cách học viên Tinh Hải Quý Tộc mười mấy mét, mắt thấy cửa lớn của Hải Tinh sắp đóng lại.
Trước khi xe điện của cô đến cổng, cửa lớn đã đóng rồi, cô ngu rồi, cô biết mức độ nguyên tắc của học viện, sợ rằng đến muộn cũng tuyệt không cho vào.
Nhưng hôm nay cô phải báo danh.
Không báo danh nhất định sẽ không lấy được giấy nhập học.
Cô loay hoay trước cổng trường, cơ hội lần này là cô dùng thực lực của bản thân dốc sức có được, không phải nhờ vào quyền thế tiền tài của Tiêu gia, cô tuyệt đối không được đánh mất!
Khi mà cô đang lo lắng cuống quýt, âm thanh “ két” của một chiếc xe vô cùng lộng lẫy dừng lại bên cạnh cô, cô bị dọa nhảy thót lên, quay ra nhìn, một vị thiếu gia , cơ bắp rắn chắc, môi mỏng, lông mày tinh xảo, phong cách thanh cao như ngọc, đây không phải là……………đây không phải là một trong năm thành viên của KING- Minh Thiếu Vũ sao?
OMG!
Tiêu Mộng Mộng suýt nữa bất tỉnh, “ bịch” một cái, xe của cô đổ nhào xuống đất, mà cô vẫn bảo trì tư thế vịn vào xe.
Ánh mắt của Minh Thiếu Vũ bị tiếng vang lớn của xe điện hấp dẫn, nhìn thấy bên cạnh có một cô gái đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ, da trắng, lông mi cong, con ngươi đen như bầu trời đêm, môi hồng, lúc này môi hơi mở, đôi mắt mở to ngây ngẩn nhìn anh, thật đáng yêu.
Anh khẽ cười, mở cửa xuống xe, đến bên cạnh Tiêu Mộng Mộng, dựng lại chiếc xe điện của cô, “ Bạn ơi, mình phanh xe hơi gấp, dọa bạn rồi sao?”
Tiêu Mộng Mộng lắc đầu liên tục.
Không phải, không phải, không phải!