Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 28: Bọn Họ?


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 28: Bọn Họ?


“ Cô là nha đầu của tôi a…..” Giang Dập Huân đưa mặt đến trước mặt Tiêu Mộng Mộng, hơi thở nỏng bỏng phả lên khuôn mặt cô, “ Nha đầu Ấu Ấu……thân mến!”
“ A……….a! A?” Tiêu Ấu Ấu trợn tròn mắt, hoài nghi bản thân nghe nhầm.
“ Ấu Ấu! Ấu Ấu! Ấu Ấu!” Rất mãn nguyện trước phản ứng của Tiêu Ấu Ấu, Giang Dập Huân gọi rồi lại gọi, nét cười trên môi càng thêm chói mắt.
“ Anh biết tôi là ai?” Tiêu Ấu Ấu mãi một lúc sau mới tìm lại được thanh âm của mình.
“ Ân!” Giang Dập Huân đáp một tiếng, thanh âm mê người tràn ngập không gian nhỏ bé của gian phòng, “ Không những tôi biết cô là ai, cô cũng biết tôi là ai……”
“ Anh là ai?” Tiêu Ấu Ấu ngu ngơ hỏi
“ Cô nói xem? Tiểu—– ma—— nữ!” Giang Dập Huân từng chữ chầm chậm nói ra
Tiếu ma nữ?
Trên đời này người gọi cô như thế, chỉ có cái trên oan gia chết tiết đó!
Nhưng….
Giang Dập Huân?

Giang Dật Phàm?
Nam thần?
Ác quỷ?
Hình tượng hai người lặp đi lặp lại, mãi mới nhập làm một.
Tiêu Ấu Ấu như cảm thấy bản thân mắc bệnh nặng giai đoạn cuối, khó khăn mở to mắt “ Anh là ———— Giang……..Dật…….Phàm?”
“ Bingo” Giang Dật Phàm búng ngón tay
Một phút sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng hét kinh thiên động địa, “ Aaaaaaaaaaa”
Để không bị 4 người kia phát hiện rồi hiểu nhầm, Giang Dật Phàm lập tức bịt miệng Tiêu Ấu Ấu, làm tiếng hét bị tắc nghẽn trong miệng.
Tiêu Ấu Ấu tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cô sớm đã nói rồi, cô không ngốc!
Nên bây giờ cô toàn bộ đều hiểu rồi!

Làm gì mà trời tự nhiên rơi xuống cái bánh ngon như thế, đều là lừa người mà!
Từ trước đến nay trên trời rơi toàn rơi xuống cái bẫy, căn bản không có bánh ngon.
Lừa cô đến học viện Tinh Hải học, lừa cô vào ở biệt thự Tinh Hải, bây giờ lại quang minh chính đại chạy vào phòng ngủ của cô, căn bản không phải là miếng bánh ngon cái gì hết, mà là một hố bẫy rất lớn!
“ Thân mến ơi, hãy bình tĩnh!” Từng cử chỉ động tác của Giang Dật Phàm đều tỏa ra một sự cao quý, Tiêu Ấu Âu lại thấy như nụ cười của một con ác quỷ.
Thật khó khăn mới gỡ được tay Giang Dật Phàm ra, cô cắn lên đấy một miếng, Giang Dật Phàm muốn đẩy ra, nhưng lại sợ, sẽ đẩy cô va vào tường, đành phải nắm chặt lấy bả vai chịu đựng.
Khó khăn lắm Tiêu Ấu Ấu cắn đủ rồ, còn chưa đợi anh nói lời nào, một cái tát chuẩn bị giáng xuống mặt anh, lại bị anh bắt được.
“ Giang Dật Phàm, anh là tên hỗn đản! Anh bỏ tôi ra! Mau bỏ tôi ra!” Tiêu Ấu Ấu làm loạn
Giang Dật Phàm đối với phản ứng của Tiêu Ấu Ấu vô cùng mãn nguyện, hiệu quả rung động như vậy, anh nằm mơ đều muốn nhìn thấy, nên, anh mới tận dụng giờ phút này nói ra.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng mất khống chế của tiểu ma nữ, thật là có chút sai sót rồi!
“ Yêu mến ơi, chúng ta nhưng là vợ chồng, lâu nay vợ chồng mới gặp lại nhau, kích động là đương nhiên, nhưng không cần bạo lực như thế chứ?” Giang Dật Phàm đưa tay của Tiêu Ấu Ấu lên môi thơm nhẹ một cái.
“ Ai nói anh là chồng tôi? Tôi khi nào thừa nhận anh là chồng tôi chứ?” Tiêu Ấu Ấu cãi lại
“ Em quên rồi sao?” Giang Dật Phàm vô cùng cao hứng đùa giỡn cô, “ Hồi nhỏ chúng ta cùng ba mẹ đi du lịch, ở đó chúng ta đã được đưa giấy chứng nhận kết hôn!”
“…..” Một đạo sáng vụt qua, tách cuộc đời Tiêu Ấu Ấu thành hai nửa.
Không………sai!
Cha mẹ không lịch sự gì cả, khi cô 5 tuổi, ở nơi họ kết hôn, làm cho cô và Giang Dật Phàm một giấy chứng nhận kính hôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.