Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 27: Đồ Không Biết Xấu Hổ
Ăn cơm tối xong, trở về biệt thự Tinh Hải, sau khi hoàn tất mọi thứ, cô ngây ngốc ngồi trên giường, cửa sổ đột nhiên có tiếng động, cô hồi thần, ngó đầu ra nhìn.
Giang Dập Huân một thân bạch y, nụ cười như có như không, giống như từ trong không trung, từ ngoài cửa sổ đi vào.
Tiêu Mộng Mộng hắc tuyến.
“ Hey! Anh có phải nhầm phòng không? Đây là phòng ngủ của tôi, không phải của anh!” Một cái gối bay qua nện vào Giang Dập Huân.
“ Cô là đối đãi với ân nhân của mình như thế sao?” Giang Dập Huân vô tư bắt lấy cái gối, cầm trong tay
Mùi vị trên gối thơm nhẹ nhàng, cảm giác quen thuộc, Giang Dập Huân bỗng lóe lên tinh quang, nhớ lại 12 năm trước anh và Tiêu Ấu Ấu đánh nhau, hai người đuổi nhau liên tiếp, trên người Tiêu Ấu Ấu chính là hương vị thanh ngọt này.
Hóa ra, một người sau khi trưởng thanh, diện mạo thay đổi, tính cách thay đổi, thái độ đối với mọi người cũng thay đổi, nhưng mùi hương trên người lại không hề khác!
“ A!” Một trận đầu từ cổ tay, kéo ý nghĩa mê mang của Giang Dập Huân về, cúi đầu nhìn, Tiêu Mộng Mộng tức giận cắn mạnh vào tay anh, nhân lúc anh không để ý, cướp lại gối.
“ Cô là chó a!” Hóa ra không những tính khí không thay đổi, thói quen cũng thế, cô vẫn là thích cắn người!
“ Mới lạ? Tôi là hổ, vua của vùng núi, ăn chết anh!” Tiêu Mộng Mộng hít hơi, khuôn mặt thon gọn thành cái bánh bao, vô cùng đáng yêu.
“ Cô! Hổ ư?” Giang Dập Huân cười giỡn cợt, “ Cô xem cô, cả người cộng lại cũng chưa được hai cân thịt, lão hổ gì chứ, rõ ràng là một con mèo bệnh!”
“ Anh cái tên hỗn đản!” Tiêu Mộng Mộng đỏ bừng mặt, dùng sức đẩy anh ra, “ Anh mau đi ra, còn không đi tôi kêu người đến!”
“ Kêu a! Cô cho dù có kêu to thế nào, nhưng đây là địa bàn của tôi, xem ai đến cứu cô…………a…….” Đâu không phải tiếng kêu của Tiêu Mộng Mộng, mà là của Giang Dập Huân.
Tiêu Mộng Mộng cắn vào tai anh, xém chút nữa là cắn đến nửa cái tai.
“ Cô là con sói điên ăn thịt người!” Tiêu Mộng Mộng căm giận lườm anh, trong mắt đều là xót xa- cô thật là mắt mù à, trước đây mới đi thích cái con sói điên trong ngoài lẫn lộn này, để anh ta làm nam thần mà cả đời sùng bái nhất!
Đây chính là thần tượng mà cô luôn mong nhớ sao? Rõ ràng là một con sói điên.
“ Sói có gì mà không tốt” dụi dụi tai, Giang Dập Huân cười như hoa, điện lực tràn đầy “ Sói có thịt ăn, chó chỉ có thể phân”
Tiêu Mộng Mông “……..”
Giang Dập Huân!
Có một số người không biết xấu hổ?
“ Anh nhanh đi đi, tôi muốn ngủ!” Tiêu Mộng Mộng đẩy anh
“ Sớm thế này mà đã ngủ, cẩn thận mèo bệnh lại biến thành con lợn béo đó!” Anh tối này là dành chút thời gian, chính là muốn trêu đùa cô.
Thế nhưng anh cười xấu mới đi được một nửa, liền bị Tiêu Manh Manh một cước đá xuống đất.
“ Làm sao?” Anh không quan tâm, đứng lì ở đấy
Đối mặt với người không biết xấu hổ như anh, Tiêu Mộng Mộng khóc không ra nước mắt, “ Dù sao tôi cũng buồn ngủ rồi, anh không đi tôi đi!”
Nói xong, có từ bên khác nhảy xuống giường
Giang Dập Huân làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy được, hai ba bước đã đứng chặn trước mặt cô, đồng thời cũng chặn luôn cửa phòng, Tiêu Mộng Mộng hận đến nghiến răng, quay người đi vào phòng rửa tay, mà Giang Dập Huân mặc nhiên như con cá bám đuôi, nhân lúc trước khi cô đóng cửa cũng nhanh chân đi vào.
“ Anh***anh, tôi phải đi toa-lét” Tiêu Mộng Mộng dùng sức đẩy anh ra
“ Nha đầu……….chúng ta từ từ tâm sự?” Giang Dập Huân bắt lấy tay cô, không nhanh không chậm nói.
“ Ai là nha đầu của anh? Đồ không biết xấu hổ!” Tiêu Thanh Thanh cuống quýt nói