Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 19: Mỹ Nhân


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 19: Mỹ Nhân


Nhìn cánh cứa phía trước nhanh chóng đóng lại, Tiêu Mộng Mộng lần thứ N mơ hồ.
OMG!
Trên thế giới này còn có những thứ nằm ngoài khả năng suy đoán của cô!
Giang Dập Huân dẫn Tiêu Mộng Mộng đang trong trạng thái ngơ ngẩn quay về phòng của cô, ném ba lô của cô lên giường.
“ Hây, anh làm cái gì thế?” Tiêu Mộng Mộng bừng tỉnh, đi lấy ba lô của mình, “Tôi vẫn là nên đi, tôi với mấy người chỉ là bèo nước tương phùng, các anh không tin tôi cũng là đương nhiên, mặc dù tôi thật sự đồ gì cũng chưa có lấy, tôi….”
Nghĩ lại hôm trước cùng với Giang Dập Huân ở cũng một phòng, Tiêu Mộng Mộng vô cùng khẩn trương, vô luận cho cô lảm nhảm cái gì, mãi đến khi bị đôi tay của Giang Dập Huân khóa chặt, ấn vào tường.
“ Anh…….” Tiêu Mộng Mộng mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn anh.

“ Hử…….” Giang Dập Huân nhìn cô, đôi mắt ôn nhu đó đã hút hết toàn bộ không khí trong đại não của Tiêu Mộng Mộng, cô không dám thở nhìn anh.
“ Không có sự cho phép của tôi, cô không thể rời khỏi nơi này!” Giang Dập Huân tuyên bố
“ Vì sao chứ?” Tiêu Mộng Mộng nỗ lực lùi về sai, nhưng bất lực vì phía sau là tường, thực tại không có đường lui.
“ Vì……..” Giang Dập Huân nhếch môi, để lộ ra nụ cười ác ma, Tiêu Mộng Mộng lạnh rùng mình
“Vì cái gì?” Tiêu Mộng Mộng dè dặt hỏi
“ Vì……..cái này!” Giang Dập Huân rút điện thoại ngón tay nhẹ chạm vào màn hình vài lần, sau đó mang điện thoại đến trước mặt Tiêu Mộng Mộng.
“ A…………a……….a ! Anh làm sao lại có cái này!” Tiêu Mộng Mộng hét chói tai, đi cướp lấy điện thoại của Giang Dập Huân.

Trong điện thoại Giang Dập Huân vậy mà là một bức ảnh cô đang ngủ.
Đường cong hoàn mỹ của một thiếu nữ nằm trên chiếc giường xa hoa, mái tóc đen dài đặt trên gối, đôi mắt nhắm lại, khuôn mắt nhỏ nhắn với hàng lông mi cong vút, áo ngủ để lộ ra đường cong hoàn mỹ, với đôi chân thon thả thanh lịch, cần dễ thương có dễ thương, cần đẹp có đẹp.
Nói đi nói lại, đây là một bức tranh mỹ nhân ngủ mê người.
“ Cô nếu to gan chưa có sự cho phép đã rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi liền đưa bức ảnh này lên mạng.” Giang Dập Huân lợi dụng chiều cao hoàn hảo của mình không cho Tiêu Mộng Mộng lấy được điện thoại, Tiêu Mộng Mộng đáng thương bị tay của Giang Dập Huân khóa chặt nhảy lên nhảy xuống, ngay cả chạm vào điện thoại cũng không được.
“ Anh dám” Xác định bản thân không làm gì được, Tiêu Mộng Mộng không thèm lãng phí sức lực, hai tay bóp cổ của Giang Dập Huân, “ Anh dám chụp nhân lúc tôi đang ngủ, tôi bóp chết anh!”
Cô thật sự bóp rất mạnh, Giang Dập Huân xác thực cũng có chút cảm giác ngạt thở, nhưng anh vẫn cười rất mê người, thanh âm từ tốn nói, “ Cô ngoan ngoãn nới bỏ tay ra khỏi cổ tôi, nếu không tôi liền đăng lên mạng.”
“ ……..” Tiêu Mộng Mộng nháy mắt bỏ tay ra khỏi cổ của Giang Dập Huân, con ngươi nhìn lên chiếc điện thoại trên đỉnh đầu.
Giang Dập Huân mỉm cười, thu lại điện thoại, nhìn Tiêu Mộng Mộng phía dưới, khóe môi cong lên mang bao nhiêu lực hấp dẫn, “ GIRL, đừng thách thức với ác ma, nếu không thì tôi bảo đảm cô sẽ bị trừng phạt một mảnh vụn cũng không còn đâu!”
“ Anh là cái đồ hỗn đản” Tiêu Mộng Mộng rất muốn đấm anh, “ Anh làm sao có được bức ảnh này? Anh làm sao vào được phòng của tôi? Anh…….”
Giang Dập Huân bắt lấy tay của cô, con ngươi cười như không cười, có thể hút hồn người, “ Tối qua tôi lẻn vào phòng của cô, lặng lẽ chụp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.