Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 20: Than Ôi
“ ……….” Việc vô liêm sỉ như thế này, anh ta làm sao có thể nói nhữ lẽ đương nhiên?
Tiêu Mộng Mộng hoài nghi da mặt của Giang Dập Huân rốt cuộc là dày đến cỡ nào, lại có một nhận thức mới mẻ như thế!
“ Tôi nhớ là……..đã khóa cửa rồi mà!” Tiêu Mộng Mộng ý thức muộn màng
Ở cùng với 5 nam sih, cô làm sao lại không khóa cửa!
“ Tôi từ cửa sổ đi vào.” Ngữ khí tùy ý của tên con trai nào đó.
Thực ra da mặt anh có dày thêm chút nữa cũng không làm sao!
“ Vậy anh bây giờ cút ra ngoài cho tôi” Tiêu Mộng Mộng chỉ ra cửa
“ Nhớ kỹ, không có sự cho phép của tôi, không được rời khỏi đây!” Giang Dập Huân cảnh cáo lần cuối, cao hứng đi ra.
Anh không thích Tiêu Mộng Mộng, nhưng bác Tiêu một phần là thầy giáo của anh, là một trong những người anh kính trọng nhất, con gái của bác, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt, không để cho cô chịu bất kỳ oan ức gì.
Mà, anh cũng đáp ứng bác Tiêu, sẽ giúp cô an phận ở học viện Tinh Hải học hết ba năm cấp ba.
Mà cách để khống chế Tiêu Mộng Mộng, là nhân lúc Tiêu Mộng Mộng ngủ chụp kiểu ảnh, đây là anh học từ ba ba.
Nhớ năm đó, cha anh chính là nhờ vào mấy bức ảnh còn nhỏ khi anh quấn quýt bên mẹ, mới lừa được anh, mặc dù anh không muốn lấy Tiêu Mộng Mộng, nhưng trong tay đang nắm được điểm yếu của cô, nên cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời!
Không có cách nào, Tiêu Mộng Mộng chỉ có thể lưu lại học viện Tinh Hải, mặc dù Dương Tuyết Không không có đề cập đến vụ dây chuyền, đối với cô cũng rất khách khí, cô vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vô duyên cô cớ bị người ta vu là cướp, đổi lại là người khác cũng chịu không được?
Mà Giang Dập Huân đối với cô tin tưởng vô điều điện, làm cô cảm thấy rất kì lạ.
Cô nghĩ không ra Giang Dập Huân làm sao tin tưởng cô như thế, Giang Dập Huân vốn là nam thần trong lòng cô, am hiểu lý lẽ, cô nhận được sự tín nhiệm của Giang Dập Huân đáng nhẽ phải rất vui, nhưng tối đó ấn tượng Giang Dập Huân lưu lại trong cô thật xấu, nên thái độ của cô đối với Giang Dập Huân kính trọng từ xa, có thể không gặp thì không gặp, có thể không nói chuyện thì cũng không nói.
Còn Giang Dập Huân, Tiêu Mộng Mộng xem anh như rắn rết ( ý chỉ xấu xa), đó là điều mà anh rất muốn thấy, tự nhiên vui vẻ hẳn.
Ba ngày sau khi xảy ra sự kiện dây chuyền, sau khi tan học sáng, Tiêu Mộng Mộng như bình thường đi xuống nhà ăn, Minh Thiếu Vũ nói có chuyện, nên chỉ có mình cô, trên đường đi rất đông người, thỉnh thoảng có học sinh va vào cô, cô cũng chẳng để ý.
Vì bọn Minh Thiếu Vũ không ở đây, cô không có đi lên phòng quý tộc tầng 2, tùy ý chọn mấy món ăn rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, ăn được một lúc, bộ trưởng về tác phong và kỷ luật của học viện Tinh Hải dẫn mấy người đi vào.
Bộ trưởng là một nam sinh năm thứ hai rất đẹp trai, tên Sở Hàng, mặc dù các ngày trong tuần đều cẩu thả, thành tích lại rất tốt, mỗi ngày khóe môi luôn nở nụ cười đểu, giống như lưu manh, lại là bộ trưởng bộ tác phong và kỷ luật, Tiêu Mộng Mộng không chịu được thở dài, cái thế giới này đúng là điên thật rồi.
Sở Hàng cũng là học sinh phong lưu của học viện Tinh Hải, anh ta vừa bước vào đã thu hút không biết bao ánh mắt, nhà ăn cũng yên lặng hẳn, chỉ đợi vị bộ trưởng đó phát ngôn.
“ Các vị,” Sở Hàng từ từ mở miệng, : “ Có người thông báo với tôi học sinh mới năm nhất Tiêu Mộng Mộng lấy trộm dây chuyền của học trưởng Tuyết Không, nên, tiếp theo, tôi cần………soát người!”
Thanh âm của Sở Hàng lắng xuống, lập tức rộ lên, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Tiêu Mộng Mộng, Tiêu Mộng Mộng hai mắt mở to khó mà tin được, trong đầu vô số ý nghĩ, đột nhiên nhớ đến trên đường đến nhà ăn, có một học sinh va vào người cô.
Lẽ nào…………
Cô sờ vào trong túi áo của mình, tức khắc lạnh toát mồ hôi———– trong túi áo của cô quả nhiên có một sợi dây chuyền không thuộc về mình.