Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi

Chương 18: Ma Lực Của Anh


Bạn đang đọc Nha Đầu Em Mắc Mưu Rồi: Chương 18: Ma Lực Của Anh


“ Va vào mũi đau rồi?” Giang Dập Huân cúi xuống, bỏ tay cô ra, giúp xoa cái mũi đau của cô
Độ cong cái mũi của cô rất hoàn mỹ, lúc nãy bị va có chút hồng , vành mắt cũng hồng lên, nước mặt chập chờn, bộ dáng đáng thương này trông giống con thỏ nhỏ rất đáng yêu, làm cho người ta thương yêu, ánh mắt Giang Dập Huân nhìn cô càng ngày càng ôn nhu.
Tiêu Mộng Mộng ngơ ngác nhìn anh.
Mặc dù biết người thiếu niên đối diện, vẻ ngoài như thiên sứ nhưng dưới diện mạo đó ẩn núp một linh hồn ác quỷ, cô vẫn là nhìn đến thất thần.
Anh thật là đẹp trai đến chết người, vô nhân đạo a!
Một người con trai làm sao có bộ dáng hoàn mỹ không điểm khuyết như thế này!
Làm sao có thể!
Tiêu Mộng Mộng càng nhìn càng tức, căm phẫn nện vào ngực Giang Dập Huân, “ Nên chết đi!”
“ Làm sao vậy?” Anh nắm chặt lấy tay cô cười hỏi
Sức lực của cô chẳng khác não gãi ngứa cho anh, căn bản không có đau.

“ Tuyết Không học trưởng nghi ngờ tôi trộm dây chuyền của anh ta.” Tiêu Mộng Mộng chẹp miệng nói
Mặc dù trước mặt là một con ác quỷ, nhưng trong lòng cô bây giờ vô cùng căm phẫn, nên vẫn nói cho anh ta nghe.
“ Nên………..cô muốn rời khỏi đây?” Giang Dập Huân liếc mắt nhìn ba lô phía sau cô
“ Ừ” Tiêu Mộng Mộng gật đầu, “ Tôi vốn không có trộm đồ của anh ta, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi như kẻ trộm, tôi chịu không được.”
“ Như thế a” Anh lờ mờ nói, nắm chặt lấy tay cô, “ Đi theo tôi!”
Anh giựt lấy hành lý của Tiêu Mộng Mộng mang trở lại, gõ mạnh vào cửa phòng của Dương Tuyết Không.
Dương Tuyết Không ra mở cửa, thấy Tiêu Mộng Mộng quay lại, sững sờ trong giây lát.
“ Cậu hoài nghi cô ấy trộm dây chuyền của cậu?” Giang Dập Huân nhếch môi, cười như không cười.
Dương Tuyết Không không có nói gì, nhưng nhìn kiểu đó, lộ ra là ngầm thừa nhận rồi.
“ Cô ấy sẽ không trộm dây chuyền của cậu, nhưng……….. nếu cậu cho rằng đồ của cậu là cô ấy trộm, không bằng bảo là tôi lấy thì hơn!” Thanh âm của Giang Dập Huận rất ôn nhu, nhưng lại có loại ma lực làm người ta không thể kháng cự lại, ý cười trên môi anh càng đậm, có chút không chính phái, nhưng lại làm cho người khác tưởng như thật.

Tiêu Mộng Mộng si dại nhìn anh, người mà trong tim cô đã từng là nam thần hoàn mỹ nhất a!
Anh lúc này nắm chặt lấy tay cô, nói anh tin cô!
Tâm của Tiêu Mộng Mộng nháy mắt đập loạn, cả người như bị đốt cháy.
“ Dập……” Ánh mắt của Dương Tuyết Không phức tạp nhìn Giang Dập Huân.
“ Tuyết Không, đừng để có lần nữa!” Thanh âm của anh vẫn dịu dàng mê người, không có chút ý vị cảnh cáo, nhưng lại làm cho người ta không thể kháng cự.
Con ngươi Dương Tuyết Không rủ xuống, “ Biết rồi!”
Cửa đóng lại “ bịch” một tiếng
“ Cốc cốc cốc” Giang Dập Huân rất nho nhã gõ cửa phòng Dương Tuyết Không lần nữa.
“?” Dương Tuyết Không mở cửa, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn anh
“ Xin lỗi cô ấy!” Thanh âm của Giang Dập Huân rất thanh tao mê người.
“ Vì tôi tuyệt đối không có sai, cô ấy tuyệt đối không có trộm đồ của cậu, để tránh sau này khó xử, cậu vẫn nên nói lời xin lỗi.” Đôi mắt sâu thẳm, ý cười như có như không, rõ ràng bảo người ta xin lỗi, vẫn dùng ngữ khí ban ơn.
Làm cho Tiêu Mộng Mộng suýt rớt cả mắt, Dương Tuyết Không cố nhiên rất nghe lời anh, sau một hồi trầm mặc, đôi mắt rũ xuống nhìn cô, dùng ngữ khí không thể lãnh nhạt hơn nói: “ Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ cô trộm đồ của tôi, cô tuyệt đối sẽ không trộm đồ của tôi, là tôi sai, mong cô ở lại!”
“ Bịch” một tiếng, cửa lại một lần nữa bị một lực rất mạnh đóng lại


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.