Nguyên Tác Giết Ta

Chương 19: Các Ngươi Rất Dũng Cảm!


Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 19: Các Ngươi Rất Dũng Cảm!


Tiếp theo chính là phần bái sư mà các vị đệ tử mong ngóng từ lâu.

Phó Oản ngồi cạnh Ninh Hành ở dưới Minh Kính Đài, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Dù sao thì hai người vừa mới điên cuồng nghĩ cách nhường đối phương trên Minh Kính Đài, xem ra còn mệt hơn cả thi đấu nghiêm túc.

Cho nên Phó Oản uể oải ngồi trên ghế, cũng lười cả đóng vai nữ phụ độc ác.

Bởi vì trên Minh Kính Đài bây giờ còn có nhiều kịch hay hơn.

“A Hành sư tỷ, tỷ xem đi, các trưởng lão bên trên sắp đánh nhau để nhận tỷ làm đệ tử rồi.” Phó Oản chỉ tay lên Minh Kính Đài, nói.

Chỉ thấy hiện tại trên Minh Kính Đài thì các tia sáng của pháp thuật bay tán loạn, đao, thương, kích, kiếm…!đủ các loại vũ khí đâm chọc lẫn nhau.

Các đệ tử bên dưới nhao nhao xem kịch.

Vốn luôn lấy hình tượng trầm mặc, ưu nhã trước mặt mọi người, Vân Thận Tiên tử vừa ra tay đã dùng Tựa Nguyệt Ấn trong cuốn Cửu Hoa tiên điển, ánh sáng rực rỡ toả ra xung quanh, linh lực mạnh mẽ bay thẳng về phía Bạch Thu Diệp.

Tà áo của Vân Thận Tiên tử bay trong gió, ống tay áo phập phồng, lanh lảnh nói với Bạch Thu Diệp, “Chưởng môn, mấy năm trước huynh mới nhận một vị đồ đệ rồi, giờ lại nhận tiếp sợ không được hay cho lắm nhỉ? Hiếm khi muội đến đây, nếu huynh còn tranh với muội nữa, thì muội không khách khí đâu!”
Bạch Thu Diệp rút kiếm ra, ánh kiếm sắc nhọn hoá thành kiếm trận, ngăn lại Tựa Nguyệt Ấn của Vân Thận Tiên tử, nhíu mày nói: “Vân Thận sư muội, ta đã có đồ đệ rồi thì sao chứ? Nhận đồ đệ chứ có phải là xem mắt đâu.

Ai giống muội, nhận hai người đệ tử thì suốt ngày nghĩ cách kết làm đạo lữ với muội, bị muội đuổi đi.


Giờ lại chạy đến U Minh Huyết Trì nhập hội với tên ma tu kia nữa.”
Vân Thận nghiến răng, vừa nghĩ đến việc này, nàng chỉ hận không thể bay đến U Minh Huyết Trì bắt gọn tên ma tu kia.

Nành phất tay, các dải lụa hất tung kiếm trận của Bạch Thu Diệp, sau đó cuốn lấy thanh kiếm đang trong tay hắn, đưa tay kéo một cái, nói: “Thế nên lần này muội mới muốn nhận nữ đệ tử, Cửu Hoa Tiên Điển của muội không có ai kế thừa, muội thấy con bé rất thích hợp đó.”
“Tiên cốt của Ninh Hành ta vừa nhìn đã biết là hợp với Kiếm đường Vân Trạch của ta rồi.

Làm đồ đệ của muội, e rằng sẽ là minh châu phủ bụi thôi!” Bạch Thu Diệp hừ lạnh, xung quanh người hiện lên đầy ánh kiếm, hoá thành kiếm trận.

Lúc này, một cây phất trần bay đến, phá vỡ kiếm trận của Bạch Thu Diệp và dải lụa của Vân Thận Tiên tử, ánh sáng của pháp thuật như làn nước lan dần ra xa.

“Cả hai vị đều có lý, nếu muốn đánh nhau thì không bằng lên Minh Kính Đài, nhưng theo ta thì Ninh Hành thích hợp luyện tâm quyết Tịnh Trần của ta hơn đấy.” Triệu Khương chân nhân, một trong thập đại trưởng lão của Hào Sơn, cười nhẹ, rất tự tin nói.

Nhất thời, trên không của Minh Kính Đài đầy ánh kiếm bén nhọn, dải lụa và phất trần cuốn vào một chỗ, không phân được thắng bại.

Những trưởng lão khác muốn nhận Ninh Hành làm đồ đệ cũng tham chiến, trên bầu trời của Minh Kính Đài vô cùng hỗn loạn.

Chỉ có Kim trưởng lão là ở bên cạnh đánh bàn tính, đếm linh thạch, không tham dự vào.

“Sao thế Kim trưởng lão, bọn họ đều nói Ninh Hành là thiên tài ngàn năm khó gặp, ngươi không thử đi đánh với họ một trận à?” Huyền Vi đẩy xe lăn, đến cạnh Kim trưởng lão, người duy nhất không tham gia.

Kim trưởng lão dừng bàn tính, đứng dậy thi lễ với Huyền Vi, nói: “Sư tôn, thật ra…!Con cũng từng nghĩ đến việc nhận Ninh Hành, dù sao thì cũng cần có người để kế thừa đạo pháp.”
Trên mặt ông hiện lên vẻ rối rắm: “Nhưng con bé thật sự không có đầu óc kinh doanh, đặt cược thôi cũng đặt nhầm người, nhìn qua thôi đã biết là cái đồ phá sản.

Nếu nó đem tiền của con đi tiêu hết thì phải làm sao ạ?”

“Không ổn, không ổn.” Kim trưởng lão lắc đầu.

Huyền Vi cười nhẹ, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy nhóm hỗn chiến trên Minh Kính Đài bỗng tiến về phía hắn.

“Sư tôn, người thấy thế nào ạ?” Chưởng môn Bạch Thu Diệp và Vân Thận Tiên tử đồng thanh nói, “Người thấy con với muội ấy, hoặc là vị nào ở đây có tư cách nhận Ninh Hành làm đồ đệ ạ?”
Từ trước đến nay, Huyền Vi luôn công bằng và là người không nói dối bao giờ.
Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng, nhân hậu với các vị trưởng lão đáng kính trước mặt.
“Các ngươi ấy, quá dũng cảm.” Huyền Vi dịu dàng nói.
“Sư tôn, ý của người là?” Bạch Thu Diệp và Vân Thận Tiên tử đều có tu vi kỳ Đại Thừa, là cao thủ đứng đầu, bọn họ không ngờ Huyền Vi lại nói vậy.
Nhưng dù họ có hỏi thêm bao nhiêu lần thì Huyền Vi vẫn chỉ mỉm cười mà không trả lời lại câu nào cả.
Trái lại, Kim trưởng lão đứng bên cạnh lại lạnh lùng nói: “Sư tôn có ý tốt đó, chắc sợ Ninh Hành kia tiêu hết tiền của các ngươi ấy.”
“Vậy ngươi thì sao?” Không giống với vẻ bề ngoài tiên khí bất phàm của mình, Vân Thận luôn nhanh mồm nhan miệng, nàng thu lại dải lụa của mình, “Sư tôn nói chúng con quá dũng cảm, vậy nếu là sư tôn thì người có thể nhận Ninh Hành làm đồ đệ không ạ?”
Huyền Vi sửng sốt, hiền lành cười với Vân Thận: “Gì mà có thể hay không? Ta đã nói muốn nhận Ninh Hành làm đồ đệ từ trước rồi.”
Ánh sáng vàng giữa mi tâm của hắn loé lên, hắn nghiêng đầu, nhìn Phó Oản dưới Minh Kính Đài.
Lúc này, Phó Oản đang đọc tên của các vị trưởng lão bên tai Ninh Hành.
“Chưởng môn của Hào Sơn Bạch Thu Diệp có được không?”
“Không.”
“Xinh đẹp vô cùng Vân Thận Tiên tử thì sao?”
“Không.”
“Vậy thì Triệu Khương Chân nhân đức cao vọng trọng?”
“Không.”
Dù đã biết trước câu trả lời của Ninh Hành, nhưng Phó Oản vẫn rất tò mò tại sao ai Ninh Hành cũng không muốn.

Dù sao thì mấy vị này đều là những cao thủ trong giới tu tiên.
Ngay cả mấy vị này Ninh Hành cũng chướng mắt, chẳng lẽ tỷ ấy còn muốn bái một trong Chư Thiên Thất Hoàng làm sư phụ à?
“Sao tỷ lại không bái những trưởng lão này làm sư phụ?” Phó Oản chống má hỏi, “Bọn họ vì muốn nhận tỷ mà đánh nhau thế kia…”
“Bọn họ quá dũng cảm.” Ninh Hành quay đầu lại nhìn Phó Oản, nhướn mày, lạnh lùng nói.
Ninh Hành vừa dứt lời thì ánh mắt của tất cả các trưởng lão trên Minh Kính Đài đều tập trung vào Phó Oản vì câu nói của Huyền Vi.
Đột nhiên bị nhiều cao thủ nhìn như vậy khiến Phó Oản thấy không quen.
Nàng vươn tay, cười chào hỏi: “Hi các vị trưởng lão, có chuyện gì không ạ, nếu như muốn tìm A Hành sư tỷ thì nhìn bên trái, đừng nhìn con.”
Chưởng môn Bạch Thu Diệp mỉm cười hoà ái, đưa tay về phía Phó Oản nói: “Bọn ta đang nhìn con đó.”
Phó Oản thấp thoáng thấy Huyền Vi đang đứng phía sau các trưởng lão, biết là cốt truyện đến rồi đây, muốn cản cũng không cản được.
Nàng tiến lên phía trước hai bước, dù trong lòng đang mừng điên lên, nhưng vẫn phải giả vờ như không biết gì cả.
“Chuyện gì vậy ạ?” Phó Oản đã biết rõ còn cố hỏi.
“Phó Oản, con có muốn bái sư tổ của Hào Sơn ta — Một trong Chư Thiên Thất Hoàng, Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi làm sư phụ không?” Bạch Thu Diệp hít một hơi thật sâu, hỏi.
Phó Oản có hơi khó hiểu.
Nhìn khuôn mặt hoà ái của Bạch Thu Diệp, vô tình nói ra suy nghĩ của mình.
“Vậy tại sao người lại không trực tiếp đến hỏi con ạ?” Phó Oản rất tò mò về điều này.
Bạch Thu Diệp sững sờ, quay đầu nhìn Huyền Vi.
Lúc này chỉ thấy Huyền Vi đang dựa vào xe lăn, nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ.
Hắn hiểu ý, trả lời: “Sư tôn nói đây là lần đầu tiên Ngài ấy nhận đệ tử, nên thấy hơi ngại ngùng.”
Phó Oản chớp chớp mắt, thấy đôi mắt Huyền Vi đang nhắm nghiền, giữa mi tâm của hắn có ánh kim lấp lánh.
Lúc này, Huyền Vi bỗng mở mắt ra.
Hắn kêu lên “Ôi chao”, nói: “Ta già rồi, không để ý lại ngủ thiếp đi mất.”
Rồi hắn nhìn Phó Oản, nở nụ cười nhẹ nhàng tựa gió xuân.
“Phó Oản, con có nguyện ý bái ta làm sư phụ, kế thừa Thái Nhất Thần Quân không?” Huyền Vi gằn từng chữ một nói.
Phó Oản hơi bước lên.

Nàng gật đầu nói: “Con nguyện ý ạ.”
Nói xong, dưới ánh nhìn hâm mộ của các vị trưởng lão, Phó Oản không biết phải làm gì tiếp theo.

Đây là lần đầu nàng bái sư, cũng không biết phải làm gì.
Phó Oản đứng yên tại chỗ, đi lên cũng không được mà lùi cũng không xong, khá chật vật.
Cũng may Ninh Hành vỗ nhẹ vào lưng Phó Oản: “Muội còn không mau đi đi?”
Phó Oản vô thức quay lại nhìn Ninh Hành, nói: “Vậy còn sư tỷ, tỷ….”
“Đừng lo lắng về sư tỷ của con, mau đến đây.” Huyền Vi phất tay, một đám mây đỡ lấy Phó Oản, mang nàng bay lên Minh Kính Đài.
Huyền Vi nhìn Phó Oản đang hoang mang không biết làm sao đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã bái ta, thì phải đến tu hành trong cảnh Thái Huyền của ta.”
Cảnh Thái Huyền chính là chỗ tu luyện của Huyền Vi.
Tu vi của Chư Thiên Thất Hoàng đã đạt đến cảnh, tạo ra một thế giới nhỏ đối với bọn họ cũng không khó.
Cảnh Thái Huyền chính là không gian độc lập mà Huyền Vi tự tay sáng tạo, lối vào nằm trên Minh Kính Đài.
Mấy vạn năm nay hắn luôn tu luyện trong cảnh Thái Huyền, hiếm khi xuất thế.
Phó Oản rất biết điều tiến lên trước giúp Huyền Vi đẩy xe lăn.
Lối vào cảnh Thái Huyền đã mở ra trước mắt, linh lực toát ra trong ánh sáng chói mắt.
Nàng quay đầu nhìn Ninh Hành vẫn đang đứng bên dưới Minh Kính Đài.
Không đúng, nếu Ninh Hành không bái sư thì làm sao đi được chứ?
Phó Oản xếp nỗi quan tâm khó mà giải thích này thành sự chú ý của nữ phụ ác độc dành cho nữ chính.
Chỉ thấy Ninh Hành liếc các vị trưởng lão đứng trước mặt, chăm chăm nhìn mình như hổ rình mồi, bỗng tung người bay lên, cưỡi gió mà đi.
Hắn bay đến chỗ cao nhất của Minh Kính Đài, không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ.
“Con rất cảm kích các vị trưởng lão đã muốn nhận con làm đồ đệ, nhưng con đã quen một mình, chỉ có thể cảm ơn tấm lòng của các vị.” Giọng nói của hắn trầm thấp dịu dàng, không nhanh không chậm.
Phó Oản nghe thấy tiếng của Ninh Hành, liền quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng thấy tay áo Ninh Hành bay bay trong gió, bạch y phiêu phiêu, thân hình thanh khiết như sen, cưỡi mây bay đến.
Phó Oản bị dáng người bay trong gió của Ninh Hành mê hoặc, bỗng chốc sững hết người.
Đến khi nàng hoàn hồn lại thì Ninh Hành đã đến bên cạnh rồi.
“Oản Oản muội luôn hào phóng, lần này cũng không ngại chia cho ta một chỗ ở trong cảnh Thái Huyền đúng không?” Ninh Hành nhìn Phó Oản, cười hỏi.
Dứt lời, hắn quay đầu lại lườm Huyền Vi giống như đang ngủ say kia, đá một cái vào xe lăn của hắn, đưa hắn vào cảnh Thái Huyền.
Ninh Hành nắm lấy cánh tay của Phó Oản, nhảy về phía trước.
Ánh sáng chói mắt lập loè, trên không của Minh Kính Đài trống rỗng, ba người đã biến mất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.