Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 20: Dẫu Sao Thì Nó Cũng Là Thượng Cổ Thần Thú!
Phó Oản bị Ninh Hành nắm tay, đi vào trong cảnh Thái Huyền.
Huyền Vi vừa bị Ninh Hành đá một cước vào cảnh Thái Huyền, đang ngồi dựa trên xe lăn mỉm cười nhìn hai người.
“Ninh Hành, ngươi không phải đệ tử của ta mà cũng muốn đến cảnh Thái Huyền sao?” Huyền Vi nhẹ giọng hỏi.
“Cảnh Thái Huyền rộng lớn như thế, ngươi không ngại thêm một người nữa đúng không?” Ninh Hành bước đến giúp Huyền Vi đẩy xe lăn, “Sư tổ của Hào Sơn không nên là người keo kiệt như vậy.”
Phó Oản thấy Ninh Hành cũng chen vào trong cảnh Thái Huyền làm nàng hơi sững sờ.
Trong cuốn《Vi Tiên》có nói rằng, sau khi kết thúc Đại đệ tử Tranh tài thì Ninh Hành không bái trưởng lão nào làm sư phụ cả, chỉ tìm luôn một nơi thanh tịnh ở Hào Sơn để tu luyện.
Không ngờ rằng “nơi thanh tịnh” này hoá ra lại là cảnh Thái Huyền.
Đối với người tu luyện mà nói thì linh khí ở cảnh Thái Huyền phong phú hơn ở Hào Sơn nhiều, là nơi tuyệt hảo để tu luyện.
Phó Oản bước tới đẩy xe lăn của Huyền Vi về phía trước.
“Cẩn thận.” Huyền Vi đột nhiên ngẩng đầu lên nói riêng với Phó Oản, giữa mi tâm ánh lên ánh sáng nhạt.
Phó Oản hít một hơi thật sâu, nhìn về phía trước.
Trước mắt nàng là biển sâu mênh mông vô tận.
Hào Sơn là phúc địa của đại lục Diệu Châu, xung quanh đầy linh khí và ánh sáng, tiên thảo linh thú nhiều vô số kể, núi xanh trùng điệp, bao quanh là biển.
Không ai có thể ngờ rằng trong cảnh Thái Huyền của Hào Sơn lại có một biển đen sâu thẳm rộng lớn đến vậy.
Mà nơi Huyền Vi ở là trên đảo Thái Huyền, nằm ở trung tâm của biển sâu này.
Mặc dù Phó Oản đã biết tình hình bên trong của cảnh Thái Huyền, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy đại dương đen sâu thẳm, toát ra đầy hơi lạnh và sát khí này thì nàng cũng không khỏi hít vào một hơi thật mạnh.
Chỉ thấy ở bên dưới đường chân trời kia là nước biển đen kịt đang dâng trào mãnh liệt, những dải đá ngầm gồ ghề, thỉnh thoảng lại có gợn sóng nhẹ lướt qua, dường như đang có sinh vật nào đó đang di chuyển dưới nước vậy.
“Ba yêu quái duy nhất còn sót lại trong số Hoang Khư Thập Nhị Yêu đều ở đây hết à?” Ninh Hành đứng chắp tay trên bờ biển sâu, đột nhiên hỏi.
Huyền Vi nhẹ lắc đầu: “Chỉ có hai ở trong biển, tên còn lại có sát khí quá nặng.
Nếu để hắn ở trong biển e rằng sẽ trốn thoát, nên ta đã trấn áp ở trên đảo Thái Huyền.”
Ninh Hành nhướng, khá ngạc nhiên.
Phó Oản đã đọc qua nguyên tác, nàng đã biết trước “Hoang Khư Thập Nhị Yêu” nghĩa là gì.
Năm đó côn bằng Phục Già nuốt x.ác của Bàn Cổ, tất nhiên không phải là đơn thương độc mã hắn làm điều ác.
Hắn có 12 tên tay sai, tất cả đều là đại yêu quái có pháp lực cao cường.
Hoang Khư Thập Nhị Yêu này chính là 12 tên tay sai của hắn.
Sau khi côn bằng chết, chín tên trong đó đã bị tru sát, chỉ còn lại ba bị Thái Nhất Thần Quân Huyền Vi bắt lại.
Nhưng lúc đó huyết mạch Bàn Cổ của Huyền Vi đã cạn kiệt, không còn khả năng tru sát cả ba tên này, chỉ có thể mượn linh mạch thuần khiết của Hào Sơn để áp chế sát khí của bọn hắn.
Sau đó mở cảnh Thái Huyền trục xuất cả ba đến đây, còn hắn thì trường cư nơi đây, trông giữ 3 tên yêu quái.
Đây là nơi Huyền Vi tu luyện, cũng là nơi đày ải của Thượng cổ đại yêu.
“Không ngờ rằng cảnh Thái Huyền mà mọi người khao khát lại là nơi như vậy à?” Huyền Vi bỗng ngẩng đầu lên nhìn Phó Oản.
Dù Phó Oản đã biết trước thiết lập của truyện nhưng khi thấy được cảnh tượng trước mắt thì nàng cũng không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
Phó Oản gật đầu, thì thào nói: “Không ngờ sư tôn ở đây hơn vạn năm qua là để trông giữ ba vị Thượng cổ đại yêu này.”
“Tuy rằng ở đây nhìn thế này nhưng cảnh sắc trên đảo Thái Huyền cũng không tệ.
Cảnh Thái Huyền cần phải lấy linh mạch của Hào Sơn để trấn áp đại yêu nên linh khí cũng được coi là dồi dào.” Huyền Vi giải thích.
Bọn họ lại tiếp tục từ từ đi trên biển sâu âm u.
Những nơi Huyền Vi và Ninh Hành đi qua nước dưới chân họ trở nên vô cùng cứng rắn, có thể đi qua được.
Phó Oản không nhịn được mà xoa lớp da gà nổi trên cánh tay nàng.
Mặt biển này quá lạnh.
“A Hành sư tỷ, tỷ không lạnh sao?” Phó Oản thấy Ninh Hành vẫn đi lại như thường trên mặt biển, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tư thế ung dung thì không khỏi ghen tị.
Ninh Hành luôn mặc bạch y mỏng, rõ ràng là mặc ít hơn nàng sao lại không thấy lạnh chứ?
“Không lạnh.” Ninh Hành lắc đầu, quay lại hỏi Phó Oản, “Nếu muội thấy lạnh thì ta thi pháp hộ thân cho muội nhé.”
Ninh Hành vừa dứt lời thì thấy hai mắt Phó Oản mở to, nhìn về phía biển sâu sau lưng hắn.
Ninh Hành nhận thấy được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Phó Oản, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Chỉ thấy mặt biển vốn tĩnh lặng bỗng dâng trào, hình như có thứ gì đó sắp nhô ra.
“Đừng nhìn.” Ninh Hành đột ngột đi đến cạnh nàng.
Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh buốt xoa nhẹ lên gương mặt Phó Oản, rồi che kín mắt của nàng lại.
Đời nào Phó Oản lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng luôn thích trái ý với Ninh Hành.
Vì vậy nàng âm thầm nhìn ra qua những ngón tay của hắn.
Nàng nhìn thấy trên biển có những chiếc vảy lướt qua, một con mắt rắn có màu vàng đột nhiên mở ra.
Theo kích thước của cái đầu nhô ra khỏi mặt nước thì thân của con quái vậy này dài ít nhất trăm trượng.
Đôi mắt rắn màu vàng bỗng mở ra trên mặt nước tối om, phát ra ánh sáng chói lọi như hải đăng, phản chiếu trên mặt nước.
Nó há to miệng, răng nanh nhọn sắc như đao, ánh lên vẻ lãnh lẽo như tôi độc.
Mái tóc trắng của Huyền Vi bị thổi bay, hắn bình tĩnh nhìn yêu thú bạo ngược trước mặt, vẻ mặt lãnh đạm.
Hắn ngẩng đầu, lấy tư thái của người trên nhìn xuống cự xà kia, ánh kim giữa mi tâm càng ngày càng chói mắt.
Một vết nứt màu vàng kéo dài dưới đôi chân của hắn, rồi hướng thẳng đến cự xà.
Vết rạn nứt dọc theo mặt biển trở thành một tấm lưới khổng lồ, trực tiếp bắn cự xà trở lại biển.
Cự xà không cam lòng, cả thân thể nó lăn lộn trong biển tạo thành từng đợt sóng cao lớn, khiến cả mặt biển sâu chấn động.
“Đừng nghịch ngợm nữa.” Huyền Vi nói bằng giọng dỗ trẻ con với nó.
Hắn móc từ đâu ra mấy quyển sách và thứ gì đó ném cho cực xà.
Đuôi của cự xà cuốn một cái, mang theo những thứ mà Huyền Vi ném cho trở về trong biển.
Ninh Hành buông tay đang che mắt Phó Oản ra, nên Phó Oản có thể thấy rõ những thứ mà Huyền Vi ném ra.
Nàng nhận ra hình như đó là….!là đồ ăn vặt rất nổi danh ngoài Hào Sơn – đậu phụ thối.
Mà mấy quyển sách kia còn tuyệt vời hơn.
《Yêu hoàng bá đạo nhẹ một chút》,《Tiểu xà thê của ma tôn lạnh lùng》,《Cưng chiều đến tận xương: Xà hậu quá ngang ngược》……
“Khụ khụ…” Huyền Vi xấu hổ che miệng ho mấy tiếng, “Hết cách rồi, nàng ấy cứ thích ăn với xem những thứ này, nếu không cho lại ồn ào lên.
Xương cốt của ta già rồi, cũng không rảnh rỗi đánh nhau nữa.”
“Cho dù người ta bị trấn áp ở đây, là tù nhân nhưng vẫn cần phải có nhu cầu tinh thần chứ, hiểu cho họ một chút.” Huyền Vi nhẹ nhàng nói.
Phó Oản thấy nàng không hiểu được phẩm vị tinh thần của con cự xà này.
Gì mà mẹ nó tiểu xà thê với lại xà hậu, đây là đưa bản thân mình vào trong sách thì có!
Ninh Hành gật đầu nói: “Phẩm vị của nàng ta khá kì lạ.”
Huyền Vi bất lực giang tay: “Ta đây làm sao mà biết được, ta tự mình đi mua mấy thứ này cũng rất xấu hổ.”
“Được rồi, xem xong kịch, cũng sắp đến đảo Thái Huyền rồi.” Huyền Vi nheo mắt ra hiệu Ninh Hành và Phó Oản đi theo hắn.
Phó Oản đi bên cạnh Ninh Hành, tò mò hỏi: “A Hành sư tỷ, vừa nãy tại sao lại không cho muội nhìn vậy?”
“Dù sao thì nó cũng là thượng cổ yêu thú, dáng vẻ quá xấu.” Ninh Hành liếc Phó Oản, lạnh lùng nói.
Lúc này, trên mặt biển phía xa kia bỗng thò ra một cái đuôi rắn, bất mãn đập mấy cái, tạo ra con sóng cao hơn mười trượng.
“Muội xem kìa, nàng ta còn để ý đấy.” Ninh Hành nói.
Phó Oản thấy Ninh Hành này đúng là xấu tính.
Sao lại học nữ phụ ác độc chê bai ngoại hình của con gái chứ?
Huyền Vi nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu lại hùa theo: “Đúng là rất xấu.”
Đuôi của cự xà lùi lại trong biển, không còn duỗi ra nữa.
Phó Oản không dám nói nữa, nàng thấy nữ phụ ác độc như nàng là người đơn thuần, tốt bụng nhất trong ba người bọn họ.
Để cho hai người bọn họ làm quen với cảnh Thái Huyền, Huyền Vi không ngự phong đến đảo Thái Huyền mà đi qua biển.
Cho nên đường đi cũng rất dài.
Đoạn nhạc đệm vừa qua thì Phó Oản cũng thấy khá nhàm chán nên trộm nhìn đôi chân bị thương không thể động đậy của Huyền Vi.
Nàng lén nhìn một chút thôi, Huyền Vi sẽ không nhận ra.
Kết quả là giống như gáy của Huyền Vi mọc thêm mắt vậy.
Hắn quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt dò xét của Phó Oản.
“Tò mò về đôi chân này của ta à?” Huyền Vi hỏi.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng lúc đó ta bị thương, cả chân gãy mất, không nói lại kinh mạch được.
Hiện tại hai chân của ta chỉ còn lại xương mà thôi.” Huyền Vi vừa cười vừa nói.
“Tại sao lại…” Phó Oản hơi ngạc nhiên.
Với tu vi của Huyền Vi, thêm cả huyết mạch của Bàn Cổ nữa dù có cụt đầu thì vẫn có thể dùng nguyên thần tái tạo lại thân xác mà.
“Đối thủ của hắn là côn bằng Phục Già.” Ninh Hành trầm giọng nói, “Tên Thượng cổ Yêu hoàng này cắn nuốt được cả x.ác Bàn Cổ, đôi chân của Huyền Vi hẳn là trong lúc chiến đấu bị hắn ăn mất.”
“Chỉ là chuyện cũ năm xưa mà thôi, nhắc lại cũng không có gì vui.” Huyền Vi đáp lời, nhìn về phía biển.
Chỉ thấy mặt biển vốn lạnh lẽo cuối cùng cũng có chút ấm áp.
Linh khí lượn quanh như mây, cây cối tươi tốt, phía trước cũng lộ ra chút dáng vẻ của thế ngoại đào nguyên.(*)
(*) Chỉ những nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và con người.
Phía trước bọn họ chính là đảo Thái Huyền.
Sau khi nghe xong những gì mà Ninh Hành nói, Phó Oản nghi ngờ nhìn hắn.
Nàng đã đọc qua cuốn sách này, không có gì ngạc nhiên khi nàng biết được quá khứ của Huyền Vi.
Nhưng làm thế nào mà Ninh Hành lại biết rõ như vậy.
Thân là một nữ phụ ác độc, nàng có được một đầu óc nhạy bén chuyên tìm ra lỗi của nữ chính.
Phó Oản ngẩng đầu nhìn Ninh Hành: “A Hành sư tỷ, những việc liên quan đến sư tôn này làm sao mà tỷ biết được thế?”
Ninh Hành nhìn thẳng vào đôi mắt tựa sao trời của Phó Oản, đẩy khuôn mặt của nàng ra, bình tĩnh nói: “Tất nhiên là có ghi chép về Huyền Vi trong thư viện của Hào Sơn rồi.”
Phó Oản thất vọng quay đầu lại, tự nhủ Ninh Hành không hổ là nữ chính, đúng là một học bá, nàng lại muốn gây chuyện, bị vả mặt rồi.
Trong lúc nàng uể oải thì Huyền Vi đã đưa hai người lên đảo Thái Huyền.
Chợt thấy một cây bồ đề cao lớn ở giữa đảo, tán cây gần như bao phủ cả hòn đảo.
Linh khí dồi dào thấm cả vào mũi khiến cả người cảm thấy dễ chịu.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng chim hót lảnh lót, tiếng gió thổi xào xạc, khác hẳn với mặt biển lạnh lẽo tăm tối vừa nãy.
Phó Oản và Ninh Hành đang định bước lên đảo thì Huyền Vi lại đưa tay ra, một pháp thuật vô hình ngăn hai người lại.
“Vừa mới đi qua biển sâu âm u, cả người đầy trọc khí, các ngươi trước tiên hãy đến Vô Trần Trì để thanh tẩy đã rồi mới vào đảo.” Huyền Vi cười nói.
Hắn chỉ vào một cái ao trong vắt cách đó không xa, thấp thoáng giữa những bụi cỏ.
“Vô Trần Trì này chỉ có một thôi nhé.” Huyền Vi mỉm cười vô hại với Ninh Hành rồi đẩy xe lăn lên đảo..