Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 18: Ta Sắp Gian Lận Rồi
Phó Oản đứng một mình trên Minh Kính Đài, mặt đần hết cả ra.
Dù đã thắng nhưng nàng lại không thấy vui chút nào cả.
Bởi vì hiện tại nàng rất muốn biết tại sao hôm nay Úc Giác bỗng trở nên kỳ lạ như vậy.
Phó Oản quay đầu lại, nhìn Úc Giác một mình bay xuống Minh Kính Đài.
Hắn vừa xuống đến nơi thì một nữ đệ tử bên Kiếm đường Vân Trạch đã thét to lên.
“Aaaa, Úc sư huynh đẹp trai quá! Nhất định là huynh ấy yêu thầm Phó Oản nên mới không đành lòng hạ thủ.” Nàng ta nói to.
Ngay khi dứt lời, rất nhiều đệ tử khác cũng nói theo: “Đúng rồi đúng rồi, hôm qua ta đã có cảm thấy thế rồi.”
Dù bình thường có phản xạ hơi chậm nhưng hôm nay Úc Giác lại nhạy cảm đến lạ.
Hắn nhìn Ninh Hành, thấy sắc mặt của hắn hơi trầm xuống.
Úc Giác nhủ thầm, tiền của hắn không còn nữa rồi.
Ánh mắt của hắn thoáng có sự chua xót.
Phó Oản bắt gặp Úc Giác đang nhìn Ninh Hành với vẻ mặt phẫn uất, nàng thấy hôm nay cũng rơi lệ vì tình yêu tuyệt đẹp của hai người họ.
Nàng bước xuống đài, thấy Ninh Hành hơi nhướn mày, đang như cười như không nhìn mình, tâm trạng hình như không được tốt lắm.
Phó Oản vỗ vai Ninh Hành, tự nhủ thuyền mà nàng chèo nhất định không thể chìm.
“Nữ đệ tử bên Kiếm đường kia nói không đúng đâu, Úc Giác sư huynh còn chẳng thèm nhìn thẳng vào muội.” Phó Oản nhỏ giọng giải thích bên tai Ninh Hành.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không mà Phó Oản cảm thấy không khí xung quanh hình như trở nên ấm hơn thì phải.
“Chắc chắn huynh ấy vẫn thích tỷ.” Phó Oản nói chắc nịch.
Phó Oản có thể khẳng định chắc chắn không phải do ảo giác của mình, không khí xung quanh bỗng lạnh đi mấy độ, mà nguồn phát chính là Ninh Hành.
Ninh Hành liếc Phó Oản, nghĩ thầm sau này Úc Giác đừng hòng lừa tiền của hắn, nửa viên linh thạch cũng không.
Vòng thứ hai cũng kết thúc rất nhanh, thành tích của Ninh Hành vẫn là thắng 3 trận liên tiếp.
Xếp hạng của Đại đệ tử Tranh tài tính bằng cách gộp tỉ số chiến thắng trong ba vòng, chỉ những đệ tử thắng ít nhất hai trận mỗi vòng mới có thể vào vòng tiếp theo.
Đã từng có người phản đối cách tính này, nói rằng để thắng được một đệ tử hậu kỳ Trúc Cơ chắc chắn là khó hơn nhiều so với thắng được sơ kỳ Trúc Cơ, sao chỉ tính một điểm được chứ?
Lúc ấy Huyền Vi, người tạo ra quy định đó, trả lời những người phản đối với nụ cười ấm áp trên môi như sau: “Các con không hiểu, trong giới tu tiên này thì may mắn cũng là một phần của thực lực.”
Đến lúc này, đều có thành tích toàn thắng cả hai vòng Ninh Hành và Phó Oản không thể không đối đầu.
Vì thế nên khi sư huynh trên Minh Kính Đài gọi tên cả hai Phó Oản cũng không thấy ngạc nhiên.
“Tiên đường Thiên Trạch Ninh Hành giao đấu với Tiên đường Thiên Trạch Phó Oản.” Tiếng nói truyền đến từ trên Minh Kính Đài.
Theo bản năng, Phó Oản quay đầu lại nhìn Ninh Hành, “A Hành sư tỷ, muội nhất định sẽ thắng.”
Nàng không biết mình lấy sức mạnh ở đâu ra để nói những lời này nhưng kệ m.
ẹ nó đi, cứ doạ dẫm trước đã.
Ninh Hành nhẹ giọng cười, nói: “Ừm.”
Hai người sóng vai đi lên Minh Kính Đài.
Lúc này, chưởng môn Bạch Thu Diệp đang ngồi xem ở một chỗ cao trên Minh Kính Đài, nhỏ giọng gọi Huyền Vi.
“Sư tôn, hai người bọn họ đang ở trên Minh Kính Đài.”
Huyền Vi mở mắt ra, nhìn hai người, gật đầu nói: “Ừ.”
“Vừa nãy sư tôn cược cho Phó Oản ạ?” Bạch Thu Diệp chợt nhẹ giọng hỏi, “Con luôn tin vào mắt nhìn của người nên con cũng cược 50 viên linh thạch thượng phẩm rồi ạ.
Năm nào Lão Kim cũng kiếm bộn tiền, năm nay phải để cho hắn lỗ một chút mới được.”
Nụ cười tựa gió xuân của Huyền Vi chợt cứng lại.
Hắn ngại ngùng cười, “Ừ, con vui là được.”
Phó Oản nhìn Ninh Hành cách đó không xa, lòng có hơi lo lắng.
Dù trước đó nàng đã mạnh mồm rất nhiều lần, gì mà nhất định phải thắng được chức Đại đệ tử này, rồi còn chắc chắn sẽ thắng Ninh Hành bla bla…!
Nhưng từ đầu đến cuối nàng đều nhớ rõ kết quả của cuộc thi này.
Cốt truyện đương nhiên là nữ phụ ác độc ra vẻ hổ báo, sau đó lại bị Ninh Hành dễ dàng đánh gục.
Thân là nữ phụ ác độc, Phó Oản dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn cứ biểu diễn hết mình.
Nàng hất cằm về phía Ninh Hành, rất vênh váo nói: “A Hành sư tỷ, tỷ thắng nhiều trận liên tiếp như vậy chẳng qua là nhờ may mắn thôi.
Chỉ có muội là thắng bằng thực lực của mình, hôm nay tỷ thua chắc rồi.”
Ninh Hành nhìn Phó Oản, người thật sự nhờ “may mắn” mà thắng này, cười nhẹ: “Được thôi.”
Thua thì thua thôi, dù sao làm Đại đệ tử nhiều năm qua cũng ngán rồi.
Thế nên lúc Phó Oản bắt đầu giao đấu với Ninh Hành thì phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
Không đúng, Ninh Hành sao lại dùng loại pháp thuật nhẹ tênh không có tí sát thương nào thế này.
Phó Oản vốn đang đánh rất nghiêm túc thì thấy Ninh Hành đứng cách đó không xa, thản nhiên tạo ra một pháp quyết, nhẹ nhàng bay đến phía nàng như chơi trò chơi vậy.
Tuy tốc độ của đòn công kích này rất chậm nhưng nàng cũng không định tránh nó.
Vậy nên Phó Oản cứ đứng yên đó, để tia sáng của pháp thuật chạm vào.
Ninh Hành thấy Phó Oản không tránh, đầu ngón tay khẽ động, dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất chuyển hướng pháp thuật để tránh đánh trúng nàng.
Đúng là nữ chính có khác, thủ đoạn quá thâm sâu!
Nếu như vừa nãy nàng tránh đi thì nhất định sẽ bị pháp thuật chuyển hướng kia đâm trúng.
Có công kích và phán đoán tinh diệu như thế, không hổ là nữ chính!
Phó Oản nhẹ cắn môi, nghĩ thầm mình sắp thua mất rồi.
Vì thế nàng bay thẳng về phía đòn công kích của Ninh Hành, sau đó đâm thẳng vào.
Đòn đánh này bay chậm, không có lực sát thương nào.
Chùm sáng màu trắng chỉ nổ tung trên tay áo của Phó Oản, tạo thành đốm trắng tuyệt đẹp, bắn tung toé ra xung quanh.
Phó Oản không bị tí xây xước gì, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Ninh Hành.
Chỉ thấy hắn uể oải ngáp một cái.
Chẳng lẽ vị sư tỷ Thánh mẫu này định nhường chức Đại đệ tử cho nàng à?
Phó Oản ở trong lòng gào thét vô số câu “Không được”, nàng không được để cốt truyện đi chệch hướng, dù chỉ một chút.
Vì vậy, mọi người nghe thấy tiếng kêu rên vọng đến từ trên Minh Kính Đài.
” A!!!” Phó Oản kêu to, loạng choạng lùi về sau mấy bước, đến sát rìa Minh Kính Đài.
Nàng nắm cánh tay phải vừa bị đánh trúng bởi đòn đánh không có tí sát thương nào kia, giả vờ ho khan.
“Đòn…!đòn đánh này nhìn thì chậm nhưng lại đoán được mọi vị trí của muội, đến khi đánh trúng thì nhìn qua không tạo thành tổn thương nào nhưng thực tế ngũ tạng lục phủ muội đã trọng thương khụ…khụ…khụ…”
Phó Oản nhìn thấy Ninh Hành bay về phía mình, vội vàng ngã xuống Minh Kính Đài.
“Kỹ không bằng người, cam bái hạ phong.” Phó Oản nói lớn.
Ninh Hành nhảy xuống theo Phó Oản, nắm tay nàng hỏi: “Ngũ tạng lục phủ của muội trọng thương?”
Phó Oản ho thêm mấy cái nữa, thấy không có ai để ý tới chỗ này, không thèm diễn kịch nữa: “Không có.”
Ninh Hành nhướn mày, nhẹ giọng hỏi: “Không phải muội muốn làm Đại đệ tử à?”
Phó Oản nghe thấy thế, trong đầu điên cuồng sắp xếp ngôn từ để giải thích.
Cuối cùng, nàng hắng giọng, nói: “A Hành sư tỷ, đúng là muội rất muốn thắng tỷ.
Nhưng muội muốn thắng tỷ khi tỷ đã dùng hết sức thực lực mình, mà không phải là thắng nhờ tỷ nhường muội.”
“Dành chiến thắng như thế, muội không cần.” Nàng chính trực nói.
Phó Oản vô cùng nghiêm túc nhìn Ninh Hành, tự thấy mình rất nhanh trí.
Ninh Hành nhìn Phó Oản một lúc, sau đó nhẹ thở dài.
Hắn bất lực búng nhẹ lên trán nàng.
Bây giờ thắng thua đã rõ.
Ninh Hành thắng, Phó Oản thua, vị trí Đại đệ tử là của Ninh Hành.
Bạch Thu Diệp trố mắt nhìn Ninh Hành và Phó Oản đang đứng dưới đài, thầm nghĩ 50 viên linh thạch của mình coi như là đổ sông đổ biển rồi.
“Sư…!Sư tôn?” Bạch Thu Diệp không tin nổi hỏi, “Tại sao không phải là….!Phó Oản thắng ạ?”
Huyền Vi nở một nụ cười vô cùng vô tội với hắn, chậm rãi nói.
“Cược cho Phó Oản chỉ là góp vui mà thôi, ai cũng biết là con bé không thắng được.”
“Dù sao thì cũng là đồ đệ tương lai của ta, nên ủng hộ một chút chứ.” Huyền Vi hắng giọng, nói với Bạch Thu Diệp.
Bạch Thu Diệp không thể tin vào tai mình nữa.
Hắn nghĩ Huyền Vi chỉ là đến xem thôi.
Không ngờ rằng vị sư tổ của Hào Sơn này thật sự muốn nhận đồ đệ ư?
Hơn nữa lại còn là một vị đệ tử có thiên phú không được cao như Phó Oản?
Các trưởng lão đang ngồi trên đài cao của Minh Kính Đài vì câu nói này của Huyền Vi mà nhốn nháo hết cả lên.
Vì vậy mà Đại hội nhận đồ đệ đã bắt đầu như vậy đó..