Bạn đang đọc Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! – Chương 17: GHEN TỴ
Tôi ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai dậy tiến đến tủ quần áo, chọn một bộ thật thoải mái, tôi vác túi đi đến công ty. Thiệt là buồn ngủ quá!!!
– Nhìn xem nàng nào tới kìa!!!-Một giọng chua lè vang lên. Ai thiếu lịch sự thế???
– Đỗ Thanh Vi!-Tôi lẩm bẩm. Hai đứa nhìn nhau trừng trừng khoảng 1’ sau đó…tôi gục mặt xuống ngủ tiếp.
– Diên Diên Lãng!!!
Cô ta đi đến bên cạnh tôi hét lớn. Hừ!
– Có vấn đề gì à?!
– Hứ!!! Sao không ở nhà với chồng đi, đến đây làm gì?! Ở nhà để chồng nuôi…
Nếu như là ngày thường chắc tôi tóm cổ nó siết chết nó quá. Nhưng hôm nay buồn ngủ nên tôi chỉ nói:
– Uả??? Bộ cô ganh tỵ sao hử???
– CÔ!!! Ai mà thèm! Làm người mẫu mà lấy chồng khác gì rớt giá chứ!!!
– Có mà cô rớt giá thì có!!! Hứ!
Nói xong, tôi không thèm nhìn nó một cái mà tiến thẳng vào văn phòng ông sếp keo kiệt. Tôi rút trong túi xách ra tờ giấy xin nghỉ việc.
– Diên Lãng??? Cô muốn nghỉ việc???
– Phải! Rất lạ hay sao???
– Không!!! Chỉ là tôi thắc mắc…
– Thắc mắc chuyện gì ạ?!
– Chẳng phải cô đang làm việc rất tốt hay sao? Đột nhiên nghỉ ngang có phải là…
– Không có gì phải tiếc cả. Trước đây là vì tôi thích công việc này, nhưng…sau này thấy không phù hợp nên thôi.-Tôi tỉnh bơ như không nói với sếp. Thực ra tôi cảm thấy ông sếp này có gì đó khá bất thường rồi, nhưng vì tôi thích công việc này mới làm. Bây giờ đột ngột xuất hiện thêm một con nhỏ Đỗ Thanh Vi nữa. Tôi không phải ba đầu sáu tay, không quán xuyến hết được à nha!!!
– Nhưng cô rất nổi tiếng, nếu đột ngột chấm dứt sự nghiệp thì…
– Tôi đến đây chỉ để báo là nghỉ việc thôi. Mời ông phê cho. Tôi về đây!!!-Tôi không muốn nói thêm nên khoác túi xách đi thẳng ra cửa.
Tôi va phải Thanh Vi đứng trước cửa phòng. Không thèm nói một câu tôi lập tức đi thẳng. Oáp!!! Về nhà làm một giấc mới được!
– Đồ chảnh! Hứ!!!-Phía sau, Thanh Vi mắng tôi khe khẽ. Mặc dù nghe thấy nhưng tôi không thèm quay lại nói câu nào. Không biết ai mới chảnh à nha!!!
Tôi định không nói chuyện này cho Vũ biết, mắc công anh lại nghĩ tôi là vì anh nên mới nghĩ việc thì nhục suốt đời quá!!!
Tôi mới ra khỏi thang máy thì nghe hai cô lễ tân nói chuyện với nhau:
– Mọi người xem kìa, Diên Lãng nghỉ việc rồi, thế nào Thanh Vi cũng mặt nặng mặt nhẹ với người khác cho xem.
– Đúng rồi!!! Cô ta đanh đá vậy mà. Lần trước bản thân làm bể lọ hoa mà sếp thích nhất vậy mà mặt dày đổ thừa cho người khác. Khó ưa muốn chết!
– Cô ta nghĩ bản thân có mỗi cái nhan sắc mía lùi thì ngon lắm. Tiếc là chị Diên Lãng đột ngột xin nghỉ hà, như vậy từ nay sẽ không có ai gián tiếp dạy cho con nhỏ đó một bài học nữa hết!!! Hic!
Chậc chậc, trình độ cập nhật thông tin của đám người này sao mà Vip thế, tôi mới nộp đơn cách đây 3’ thôi mà!!! Haizzz…Bọn họ mà làm nhà báo chắc ai bị túm đuôi là khổ lắm đây!!!
– E hèm!-Tôi hắng giọng. Hai người họ lập tức lấy lại tư thế chuyên nghiệp cười chào tôi.
Tôi ung dung đi mua sắm tới tận chiều. Khi tình cờ đi ngang qua khu thời trang nam, tôi bất giác liên tưởng tới cái cà vạt màu lam kia được thắt trên cổ áo anh. Chúa ơi! Chẳng lẽ tôi bị tẩy não rồi à?! Không được nghĩ, không được tiếp tục nghĩ à nha!!!
Tôi lắc đầu lia lịa muốn xóa hình ảnh anh ra khỏi óc mình. ORZ!!! Một số người thật là đáng ghét muốn chết luôn, cứ ám ám trong đầu người ta hoài. Dai như đỉa!!!
Tôi đang chuẩn bị ôm đồ về thì thấy Lương Gia Vũ đang vai kề vai một cô gái mặc đầm màu tím nhạt đi vào khu trang sức. Nhìn vẻ mặt bọn họ thật đáng ghét. Có cái gì mà cười, cười, cười cho các người chết luôn đi! Mua lắm trang sức vào, mua cho anh nghèo sớm! Lúc đó đừng có mà cầu xin tôi.
Tôi không tự chủ được nguýt một hơi. Ai thèm để ý đến các người chớ!!! Hứ!
Tôi tuy nói thế nhưng vẫn không làm chủ được mình, có cảm giác…ghen tỵ!
“Taxi!!!” Tôi lớn tiếng gọi một chiếc thật gần. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn bọn họ một cái thật là bén dù biết họ chắc chắn không nhìn thấy được. Mặc kệ, ít ra bản thân đỡ tức.
“Cô đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.
“Nhà hàng X.” Hừ! Tâm trạng không được tốt, thật phiền toái. Tôi phải ăn cho no vào để về còn chém chết tên khốn Sở Khanh ở nhà nữa.
Tôi liếc nhìn menu trong nhà hàng một cái rồi gọi toàn món đắt tiền nhất. Thật là tức chết mà!!! Đàn ông trong thiên hạ chẳng tên nào tốt đẹp hết!
Trời xui đất khiến, tôi liếc nhìn về phía cửa lớn trong nhà hàng. Bất chợt, một hình ảnh cặp uyên ương xứng đôi vừa lứa đập vào mắt tôi. Tôi nheo mắt đầy nguy hiểm. Lại gặp họ nữa ư?
Trời ơi!!! Cái ngày gì mà xui muốn chết!!!
Tôi nhìn thấy cô gái đó thân mật dựa sát vai của Vũ, con ngươi dần dần đen lại…đen lại…
Hai người họ có quan hệ gì?
Cô gái kia là ai?
Tại sao hai người họ lại thân thiết như thế?
Đây là ba câu hỏi mà tôi nghĩ đến đầu tiên. Hừ! Sớm biết tên này là người không đáng tin, ai ngờ hắn dám lợi dụng vẻ bề ngoài thư sinh đi lừa tình. Hừ! Lương-Gia-Vũ!!! Hôm nay về nhà tôi cho anh chết không toàn thây.
“Đồ ăn của cô đây!”
Bồi bàn điệu nghệ đặt thức ăn trên bàn. Tôi đang nghiến răng kèn kẹt cũng phải dẹp đi bộ mặt đó mỉm cười khe khẽ. Dù sao cũng ko thể để mất mặt được.
“Cảm ơn!”
Tôi cười cười. Hừ! Các người thật đáng ghét quá đi!!!
Nguyên một bữa ăn, tôi cứ tưởng tượng rằng thức ăn trên bàn là bọn họ nên cứ ăn ăn ăn mãi đến khi thấy hơi khó chịu mới dừng lại. Trước khi quay đi, ko quên lườm bọn họ một cái.