Bạn đang đọc Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! – Chương 18: BỊ THƯƠNG
~~Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào!!
~~Buổi tối, tôi ngồi ngoài ban công, tay vuốt ve con Taro, đầu óc cứ trôi dạt về cảnh tượng hồi chiều.
Tại sao tôi lại thấy giận như vậy?
Tại sao tôi thấy có chút gì đó ghen tỵ?
Tại sao tôi lại thấy buồn?
Chẳng phải tôi từng hứa là mặc xác anh hay sao??? Anh có đi với ai, làm gì với ai thì có dính líu gì đến tôi?
Tôi cũng không phải là người nhiều chuyện, có gì mà để ý đến anh chứ? Tôi mới không thèm. Hứ!!!
– Đang suy nghĩ gì vậy hả???-Một giọng nói quen thuộc vang lên.
– Hả???-Tôi hốt hoảng. Anh về từ khi nào?!
Thấy bóng anh cao lớn chắn ngay cửa tôi cảm giác sao mình nhỏ bé đến thế. Ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhìn mình chằm chằm với ánh mắt ngạc nhiên làm tôi có chút chột dạ.
– Anh vừa về thì thấy em ngồi đây miên man suy nghĩ…
– Vậy hả?-Tôi xem như là thuận miệng hỏi chơi nhưng tim không khỏi đập rộn ràng. Tôi có gì phải sợ? Người sợ là anh thì có!!!
– Diên Lãng…!-Anh bất ngờ gọi. Tôi thở hắt ra một hơi, chân có chút run. Bình tĩnh nào!!! Diên Diên Lãng, mày nhất định phải bình tĩnh lại. Tất cả sẽ ổn, sẽ không có gì xảy ra đâu mà!!!
– Chuyện gì vậy anh?-Tôi cười tươi tắn hết mực nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng.
– Em có thích trang sức hay không?-Anh nói. Tôi trố mắt. Trang sức??? Chuyện gì vậy nhỉ?
– Thích. Thích chớ!!! Haha.-Tôi cười trừ, tay không ngừng vuốt tóc.
– Ờ!-Anh gật đầu một cái. Dứt lời thì leo lên giường trùm chăn ngủ, một lời cũng không nói thêm nữa!
Tôi chưa hết bàng hoàng thì anh tung chăn, trở người nói:
– Còn không ngủ????
– Ờ!
Ổ chăn ấm áp vẫn không ngăn cản được dòng suy nghĩ miên man của tôi. Tại sao tôi phải lao tâm khổ tứ với cái tên khốn này chứ?! Tôi với hắn phải nói là đường ai nấy đi cơ mà! Hắn muốn cặp với ai, muốn yêu ai, mến ai cũng không tới lượt tôi quản lý, vậy thì cớ gì tôi phải nghĩ tới hắn chi ệt xác?!
A!!!!!!!!!!! Diên-Diên-Lãng!!! Mày nhất định là bị bại não rồi, mau ngủ, ngủ nhanh đi! Không được nghĩ ngợi nữa. Mày quên hả? Thức khuya da sẽ xấu xí, sẽ nhăn nheo, mắt sẽ có quầng thâm…Trời ơi! Càng nghĩ tôi càng không ngủ nổi.
Đồng hồ màu bạc trên tường tích tắc chỉ tới số 2, tôi vẫn như thế, ôm chăn lăn long lóc không tài nào đi vào giấc ngủ.
Tôi bắt chước trong sách, đếm số…
…Đồng hồ kim phút đã chỉ tới số 9, tôi vẫn không thể ngủ. Hừm! Đã đếm tới số 635 rồi mà!!!
Tôi lầm lũi bước ra ban công. Gió lạnh thấu xương lùa vào khiến tôi tỉnh như sáo. Haiz…Tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn ra xa, bầu trời đen kịt không có lấy một vì sao nào. Vạn vật xung quanh tôi như chìm vào cơn mê, tất cả đều im lìm, chỉ có ngọn gió buốt óc lượn lờ qua lại. Thật là lạnh!
Tôi phóng tầm mắt nhìn con đường nhựa trải trước mắt, tất cả đều tịch mịch. Đầu óc tôi như được thư giãn chút đỉnh. Tôi bất giác nhìn lên trời và nhớ tới…ba mẹ.
Không biết ba mẹ tôi bây giờ đang làm gì?
Không biết họ có còn cần tôi nữa hay không?
Không biết họ có thấy thiếu thiếu khi vắng tôi không?
OMG!!! Diên Lãng, từ khi nào mà mày già trước tuổi vậy hả??? Cứ lo xa, mà lo nhảm nhí không à!!! Haizzz…
– Diên Lãng?…Đã khuya lắm rồi, còn không ngủ mà ra đây làm gì?-Một giọng nói trầm trầm mang theo chút mệt mỏi và lười biếng vang lên. Tôi không cần quay lại cũng biết là ai mới nói rồi.
– Ừm!-Hờ hững gật đầu, tôi vẫn ko có ý định quay lại phòng ngủ. Phía sau truyền đến một hơi ấm, tôi đột nhiên bị bàn tay to khỏe nhấc bổng lên.
– Á!!!!!-Tôi hét lên đầy sợ hãi. Không phải là yêu tinh đấy chứ? Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Gia Vũ đang cười híp mắt với tôi. Tôi gằn từng chữ:
– Anh-muốn-gì???
– Anh mới là người hỏi em muốn gì đấy. Lúc này em sao thế? Cứ như người mất hồn í!-Anh vẫn giữ nguyên tư thế, tay ôm eo nhấc bổng tôi lên. Hơ! Bộ tôi không nặng sao?! Tôi dù cố gắng cách mấy cũng không thể đem chân chạm đất, cả thân hình cứ lơ lửng có chút không quen.
– Có…có hay sao?
– Có! Chuyện gì xảy ra, nói anh biết xem?!
– Trước khi nói…
– Sao?
– Thả em xuống!!!!!!!!!
– Hahaha…Anh vẫn thích nhìn thấy em trong bộ dạng này hơn.
– Anh thích nhưng em không thích. Nhìn như vậy thật giống ma quá à!!!
– Đâu! Là giống tiên nữ đó!!!-Có người đáng ghét vẫn đùa dai.
…Vù vù vù…Một cơn gió thổi mạnh, hôm nay tôi mặc váy ngủ màu đen, chiều dài vừa hay chạm tới đầu gối, nay gió lớn đã vậy còn bị nhấc bổng lên nên váy bị vén lên thêm…20cm nữa. Hức!
Anh thả tôi xuống, áp sát tôi vào tường, hai tay chống bên cạnh, thở gấp:
– Em đang dụ dỗ anh hả???
Chát!
Tôi tát một phát vào má trái anh. Cả người hơi run lên, tôi…tôi lỡ tay!!!
– Sao lại đánh anh?
Nếu như là theo phản xạ tự nhiên thì anh phải đưa tay lên sờ mặt mình chứ?! Đằng này anh vẫn như cũ chống hai tay uy hiếp tôi. Chẳng lẽ da anh thực sự…dày như da trâu ư?
– Vì…vì…anh gạt tôi!-Tôi buột miệng. Trong đầu lại hiện lên vẻ mặt rạng rỡ của anh cùng người con gái xa lạ kia, lập tức lý trí bị chèn ép đến ngây dại, tôi dồn sức đạp anh va vào lan can.
Canh!!!!
– A!!!!!!-Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hả???
– Vũ?!
– A!!!!!
Tôi thấy anh gập người về trước, một tay ôm lưng, không ngừng hò la thê thảm. Tay chân tôi bắt đầu lóng ngóng.
– Anh…anh có sao không??? Hả???
-…
– Sao thế??? Bị thương ở đâu??? Anh nói gì đi a!!!
-…
Sau 10 phút lóng nga lóng ngóng, lý trí “đi bụi” cuối cùng cũng dạt về, tôi lập tức điện thoại cấp cứu.
Ò… Í… E…