Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!

Chương 16: SO CLOSE


Bạn đang đọc Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! – Chương 16: SO CLOSE

~~Thứ quý nhất là hạnh phúc có thể nắm bắt ở hiện tại…
~~Có phải…có phải…người phụ nữ khi trao đi tấm thân thì cũng “khuyến mãi” luôn cả trái tim hay không vậy???
Haizzz…Tôi tay cầm ly trà sữa đung đưa qua lại vừa không ngừng mải miết suy nghĩ. Nắng đậu lên thềm cửa sổ, tôi không màng thế sự tựa đầu vào khung cửa ngắm cảnh.
– Diên Lãng!!! Ăn sáng đi. Đừng uống trà sữa thế nữa, không tốt cho sức khỏe đâu!!!-Lương Gia Vũ đặt bàn tay to ấm áp lên vai tôi. Tôi biết nhưng ngó lơ, không thèm để ý tới luôn!
– Anh lại làm gì sai ư??? Em giận anh à???-Hắn cúi người hỏi. Hơi ấm phả vào cổ khiến tôi thấy khó chịu vội đưa tay đẩy hắn ra.
– Không có!!!
– Thật không? Nếu anh làm gì sai, có lỗi với em, em nhất định phải nói ra để anh sửa, biết chưa?
Lương Gia Vũ lên tiếng. Tôi đang định đi ra khỏi phòng, nghe thấy vậy liền dừng lại. Tôi không quay đầu lại nên không thấy được nét mặt hắn lúc đó.
– Ưm.-Tôi không nói gì nhiều nhặn, chỉ ưm một tiếng rồi đi vì tôi không dám hứa chắc chắn, khi hắn làm sai, tôi liệu có đủ can đảm để nói ra hay không???
****************Sunflower
Giữa chúng tôi dường như có một khoảng cách. Hai đứa không cãi nhau chí chóe như trước nữa, cũng không cười nhạo trên sự đau khổ của nhau nhưng như thế làm tôi cảm thấy bứt rứt hơn bao giờ hết.
Haizzz….Đúng là cái gì đã thành thói quen thì khó thay đổi vô cùng.
Bữa ăn sáng thật là nhạt nhẽo hết nói.

Tôi liếc mắt nhìn đống đồ ăn thịnh soạn trên bàn. Đây là nấu hay mưa vậy???
Tôi không nói gì, cũng chỉ im lặng mà gắp đồ ăn mà ăn. Hừm!!! Đúng là hết sức nhạt nhẽo mà.
– Tôi no rồi!-Tôi nói. Đặt đũa xuống bàn, nhìn hắn một lát rồi đi ra cửa. Trước khi đi, tôi nhìn hắn một cái thì thấy trong mắt hắn hình như có chút gì đó…thất vọng?!
Phải vậy không? Hay là tôi nhìn lầm nhỉ??? Là thất vọng vì tôi không khen bữa sáng của hắn hay là thất vọng vì tôi không cãi nhau với hắn???

Tôi bắt taxi lủi vào nơi nhộn nhịp nhất, trung tâm mua sắm!
Nếu là ngày thường thì tôi sẽ hào hứng vô cùng. Sẽ đi từ dãy này sang dãy khác hết thử rồi bình luận cho bộ đồ mình chọn. Nhưng bây giờ…tôi có cảm giác thiếu thiếu quên quên cái gì đó làm ình thấy không thoải mái! Rốt cuộc là gì nhỉ???
– Chị gì ơi!!! Thẻ của chị hết tiền rồi!!!-Nhân viên bán hàng “thiện tâm” nhắc nhở. Hở??? Hết tiền??? Sao thế chứ???
– Tôi trả cho cô ấy!-Một tấm thẻ khác đặt lên bàn. Là của Lương Gia Vũ!
– Anh sao lại ở đây???-Tôi bất ngờ. Vũ xách đống đồ của tôi ra khỏi trung tâm mua sắm. Kì quặc! Bây giờ cảm giác thiếu thiếu ấy chạy biến đi đâu rồi???
– Đã không đủ tiền lại tiêu xài hoang phí thế này!!! Anh mà không đến đúng lúc thì em được một phen mất mặt rồi!!!
– Ơ…Em cũng không phát hiện nữa!!!
– Vậy mới nói em thật là hời hợt quá đi!
– …
– Vì sao sáng nay tránh né anh?
– Đâu có đâu!!!-Tôi giở giọng ngây thơ, mắt long lanh hết cỡ.
– Còn nói đâu có??? Anh không phải học sinh mẫu giáo, đừng có hòng lợi dụng qua mặt anh nha!!!
– Em nói không có mà!!!
– Có phải vì chúng ta phát sinh quan hệ thân thiết hay không???
Mặt tôi đỏ bừng bừng, tai cũng ửng hồng, theo phản ứng tự nhiên mà cúi gằm xuống, không dám nhìn mặt anh. Cái tên này…mi là đang nói chuyện với thiếu nữ ngây thơ nhá!!!
– Phải hay không???-Anh lại gặng hỏi. Tôi chỉ biết ậm ừ.
– Em đang xấu hổ à?!-Anh nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Điệu bộ giống như lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành.
– Em…Thật ra anh có thể không cần nhắc lại chuyện đó mà!-Giọng tôi nhỏ xíu xiu.

– Ờm!-Anh gật đầu dễ dàng. Tôi có chút nghi ngờ, anh mà hiền vậy hay sao???
Quả nhiên, anh dùng tốc độ tia chớp điện quang mà hôn lên môi tôi một cái. Nụ hôn tuy ngắn nhưng dư âm cứ như là bị điện giật. Tôi hơi run, đứng không vững lại còn mang nguyên đôi giày cao gót nên suýt chút là “hôn” đất mẹ rồi!!!
– Cẩn thận! Ngốc ạ!
Anh nhanh chóng tóm lấy eo tôi, giữ thăng bằng trở lại. Tất nhiên không quên chế nhạo thêm một câu nữa rồi!!! Người gì mà đáng ghét thế?!!!
Anh dẫn tôi tới một nhà hàng sang trọng. Lý do??? Là do bao tử tôi yếu, bữa sáng ăn như mèo ngửi nên bây giờ bị lôi cổ vào đây “bồi dưỡng”. Huhu…Chiến dịch giảm cân tháng này của tôi xem như bye bye rồi!!! T__T|||
– Không ăn có được hay là không?-Tôi khóc không ra nước mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt mình.
– Tất nhiên là…không!-Anh gườm. Làm gì hung hăng quá vậy??? Tôi ủ dột.
10’ trôi qua. Tôi chỉ ăn cơm trắng với rau tươi, một miếng thịt cũng không gắp vào bát. Bất giác ngẩng mặt lên thì tôi bắt gặp nụ cười gian xảo của anh…
– Em không phải định xuống tóc làm ni cô đấy chứ? Ăn toàn rau với rau, ăn riết rồi mặt mũi xanh chành không khác gì trái chanh. Haizz…Cả người chi toàn là xương, ngay cả…-Anh liếc sang ngực tôi, châm biếm thêm.- Ngay cả chỗ cần có thịt cũng “khiêm tốn” đến thế!!! ORZ…Phải đầy đặn lên chút nhìn mới đẹp chứ!!!
-…-Tôi không phải không tức mà là không kiếm nổi chữ để “phang” lại.
– Này!!! Ăn thịt vào đi!!! Nhiều một chút!!! Gầy tong teo như que củi thì hay ho cái gì!!!
Anh vừa nói vừa lia đũa gắp xoèn xoẹt thịt vào bát của tôi. Oá!!!
– Anh! Em…em đang giảm cân…
– Đã gầy đến mức lép dẹp như tấm ván mà còn muốn giảm cân ư??? Không phải em tính theo chân Đường Tăng đi thỉnh kinh luôn đấy chứ???
– Em…
– Bất quá thế này…Nếu em muốn giảm cân cũng đâu nhất thiết phải nhịn ăn khổ sở thế chứ??? Chúng ta có thể…-Anh cười mờ ám hết biết.- Em ăn no đi! Ăn no rồi chúng ta “vận động” một chút là được rồi! Nhỉ?

– Anh…Đồ mặt dày như mo cau!!! Blè!
– Mặt anh không dày thì sớm bị em chọc trào máu chết tươi rồi!!!
– Hừ!!!
Sau khi bị chèn ép ăn đến căng cả bụng, bụng tròn vo như là đang mang thai. Hức!!! Thật sự là cái đồ đầu đất! Nghề nghiệp của tôi là dựa vào vóc dáng thon thả mà sống, anh cứ biểu ăn mãi thì sẽ mập mất thôi!
Nhưng cứ hễ mà tôi đề cập tới chuyện giảm béo thì anh liền bày trò muốn lên giường làm “công tác vận động” gì gì đó, hay chê thân hình tôi không có kilogam thịt nào. Tong teo như là que củi. Thiệt là tức quá!!!
– Nếu em sợ mất việc thì xin nghỉ luôn đi! Cái nghề gì mà ăn uống phát khổ. Không có sức mà đi đứng còn mệt mỏi hơn ấy!-Lương Gia Vũ nói. Vừa nói, anh không quên đem miếng thịt to đùng gắp vào bát tôi. Oaoaoa…Thịt bò ư???
– Nghỉ việc??? Anh đừng có hòng!!!
Nếu như nghỉ không phải mất tiền hay sao??? Như vậy là tôi sẽ phải phụ thuộc vào anh à? Đừng có ăn dưa bở mất công, tôi là người tài giỏi, chắc chắn không cần tới người nuôi. Hớ!
Tôi lườm anh, vớ tay ôm con Taro vào lòng. Nó cọ cọ cái mai vào tay tôi. Anh ta bĩu môi, nói:
– Sỉ diện hão! Chưa thấy ai như em, có người dâng cơm tận miệng lại còn chê!
– Hứ! Em không có bị liệt!
Tôi khinh! Anh xem tôi là cái người gì??? Ngồi mát ăn mát vàng sao??? Hừm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.