Bạn đang đọc Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! – Chương 15: TÌNH CẢM MẶN NỒNG
~~Người càng mạnh mẽ thì trái tim lại càng mềm yếu…
~~Tôi lặng lẽ nuốt nước miếng cái ực nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn. Đáng sợ! Đáng sợ!!! Quá đáng sợ!!!
– Thật ra thì…
– Có phải là người tên Đỗ Thanh Vi làm vậy không???
– Ơ…
– Phải-hay-không???
– Phải!!-Tôi hoang mang trả lời thật tình. Haiz…Đồ khốn này!!!
– Hay lắm!!! Chẳng phải cô thông minh lắm hả??? Tại sao lại bị người khác hành ra cái dạng quỷ sứ này?!!!
– Hứ!!! Chẳng qua tôi đã nghĩ sẵn một tá kế hoạch âm mưu để “chơi” lại con nhỏ ấy rồi. Hahaha…Chỉ tiếc là kế hoạch chưa kịp thực hiện thì gặp ai đó phá đám!!!
– Hay nhỉ??? Kế hoạch “chơi” người??? Ngu si!!!!
– Anh!!!!
– Cô nương à! Sau này có muốn “chơi” người thì nhớ đem cái đầu theo đi!!! Haizz…Tôi thật bất hạnh khi cưới phải cô!!!
Buổi tối. Khi tôi đang im lặng ngồi xem ti vi thì hắn cười gian đưa tôi ly nước, nói:
– Nè! Uống đi!!!
Tôi có chút lưỡng lự. Ly này sẽ không có độc chớ??? Nghi-ngờ-quá!!!
– Cảm ơn!
Tôi gật đầu nhận lấy, nhất thời không nhận thấy ánh mắt hắn cực kỳ gian xảo!!!
…
– Ưm….Sao đột nhiên chóng mặt thế này???-Tôi uống xong, được một lát lại thấy hoa mắt. Cái gì đây???
– Đây là ly nước…có xuân dược!-Hắn giải thích. Tôi dù sắp ngất xỉu cũng gắng gượng gào lên:
– Khốn kiếp!!! Đồ hạ lưu! Hạ lưu chết tiệt!!!…Anh tại sao lại bỏ thuốc??? Anh bắt tôi đi buôn người chắc?! Yaaaa!!!! Đợi tôi tỉnh lại nhất định chém chết anh!!!!!!!!!!
ẦM…Xong thì bất tỉnh nhân sự.
Tôi cả người nóng rực, cảm giác giống như có một ngọn lửa vô hình bao lấy tôi vậy. Còn không phải tại hắn ta hại người?!
– Cởi đồ ra sẽ hết nóng…
Có lẽ do bản tính lì lợm đã lâu quen thói nên thuốc ngấm cũng lâu hơn người ta. Tôi còn cố gắng trợn trừng mắt, nói:
– Chết tiệt!!! Mau-cút!!! Tôi không cần, không cần a!!! Á!!!!!!
– Hơ…hơ…Có vẻ như có người hơi bị cố chấp nhỉ?!
Xoẹt.
Tiếng xé vải vang lên thánh thót. Chiếc váy ngủ ba mẹ tôi mới mua tháng trước nay đã “oanh liệt hy sinh” nằm dưới đất!!! Con mẹ nó, thằng điên này bị khùng rồi!!!
– Cút-ngay!!!
– Im lặng nào!!!
Môi tôi bị hắn chiếm lấy. Nụ hôn nóng rực như ngọn lửa dần dần lan khắp không gian. Ưm…
– Huhu…Đừng mà! Đừng mà!!!-Tôi sợ đến tái mặt.
– Em ngủ đi. Ngủ đi!!!
– Tránh ra!!! Tránh ra đi mà!!!
Tôi cố gắng giữ lại chút lí trí còn sót lại để chống đối, nhưng càng lúc ý chí càng bị rút đi, dường như tôi sắp lâm vào tê dại.
– Đừng chống đối nữa. Thả lỏng nào…Phải! Đúng vậy!!! Tốt lắm…
Trong phòng bắt đầu văng vẳng những tiếng rên rỉ nghe nổi da gà!!!
Một luồng ánh sáng chói mắt rọi vào phòng, tôi trở mình ôm chăn dụi mắt. Tối qua hình như mình nằm mơ?!
– Hello!!!
– Á!!!!!!!!!!!!!!!
Thì ra…thì ra…thì ra hồi hôm qua không phải là nằm mơ. Vậy tức là…hôm qua…
– Anh làm sao ở đây???-Tôi mắt long sòng sọc, thở thiếu điều muốn lăn ra chết ngất. Tên này là đồ hạ lưu!!! Huhu…
– Em thật sự là không nhớ hay là gạt người gạt mình đây??? Hả???
– Á!!! Anh…Tôi nhớ ra rồi! Anh là…anh là hạ thuốc vào ly nước của tôi a!!! Tại sao anh làm vậy chứ hả??? Anh có phải bị té đập đầu rồi hay không???-Tôi rất tức giận. Hắn đối với người phụ nào cũng có thể lộ ra gương mặt và cử chỉ này ư???
– Diên Diên Lãng!!! Anh…anh thật sự xin lỗi vì lúc trước lợi dụng em để công kích Yến Yến, nhưng, nhưng sau đó anh mới nhận ra rằng, anh…anh yêu em mất rồi!!!
Tôi hóa đá. Miệng không tài nào ngậm lại được. Cái này…cái này trông thế nào cũng không giống mấy chi tiết “lừa tềnh” trong mấy tiểu thuyết ba xu nha!!! Đấy, cứ nhìn ánh mắt lấp lánh chân thành của hắn là tâm tư tôi muốn đổ cái rụp liền!!!
Bề ngoài tôi có vẻ rất hung hăng, dữ tợn. Động một chút là mắng người, động một chút là trừng mắt dọa nạt. Nhưng thực chất tôi rất là nhạy cảm, có thể vì một chút chi tiết trong tiểu thuyết mà khóc sướt mướt. Người nào có bề ngoài càng mạnh mẽ thì trái tim lại càng mềm yếu. Sở dĩ họ bề ngoài mạnh mẽ là để bảo vệ trái tim mềm yếu khỏi những thương tổn.
– C-ú-t n-g-a-y!!!!-Tôi tức giận giơ chân đạp hắn xuống giường. Nhưng chân vừa nâng lên 15* liền cảm thấy đau đến ứa nước mắt. Đồ khốn này!!!
– Sao??? Đau hả???
– Ư
~Tôi cong môi nhìn tựa như đang nhõng nhẽo. Lúc này mới phát hiện trên người có mấy vết tích rất đáng ghét. Bầm tím có, ngay cả dấu hôn ghê tởm cũng có!!!
– Trả lời. Đừng có mà đánh trống lảng. Tại sao anh lại hạ thuốc chứ??? Tôi có thù oán gì với dòng họ nhà anh chắc?!!!
– Đừng như vậy…Vợ yêu à!!! Chỉ tại anh yêu em, mà lại sợ em không đồng ý, cho nên…hề hề…Tình huống bắt buộc thôi mà!!! Nha?!
– Hứ!!!… A~Đau quá!!!-Tôi khe khẽ rên. Cố tình giấu đi biểu cảm ngượng ngùng vậy mà kết quả vẫn bị hắn phát hiện. Hừm!!!
– Anh xin lỗi, tại vì…-Hắn ra đang gãi đầu ngượng ngùng thì tôi lườm một cái, nói:
– Đưa tay ra đây! Nhanh!
Hắn có vẻ không hiểu nhưng vẫn từ từ đưa tay ra. Sau khi xác định chuẩn tầm ngắm thì…Ngoạm!!!! Tôi cắn hắn một cái muốn thấu xương.
– Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong phòng âm vang lên tiếng kêu thảm thiết của ai đó!!!! Đáng đời nhé!!!!