Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Chương 21: Mẹ Con Nhận Nhau


Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 21: Mẹ Con Nhận Nhau

“Cậu nói thế là có ý gì?” Liễu Tố Vân nhíu mày, bà cảm thấy câu nói của Lý Thần Vũ quá mức không thích hợp.
“Tiểu Nhiên 3 tháng trước đã biến thành người vô hình. Không ai có thể nhìn thấy, cũng không nghe được âm thanh của cậu ấy.”
“Cậu nói nhăng cuội cái gì thế? biến thành? Cậu cho là bản thân đang đóng phim khoa học viễn tưởng sao? Cậu muốn phát điên cái gì cũng được nhưng đừng đem Tiểu Nhiên của tôi ra làm trò đùa giỡn.” Liếu Tố Vân hừ lạnh một tiếng, “Cậu trở về đi, nếu cậu đến đây để nói mấy thứ vớ vẩn ấy thì xin mời, cửa ra ở đằng kia. Tôi xin phép không tiễn. Tiểu Nhiên nói tối nay nó sẽ trở về ăn tối, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
“Cháu xin lỗi nhưng những điều cháu nói đều là sự thật…” Lý Thần Vũ biết ban đầu hắn có thể nhanh chóng tiếp nhận chuyện kỳ lạ này bởi hắn và Tiểu Nhiên hoàn toàn không có quan hệ quen biết trước đó. Lần này đổi lại là mẹ cậu, một người mẹ hết mực thương yêu con làm sao tiếp nhận được việc con mình nuôi lớn bao nhiêu năm lại trở nên dị thường như vậy chứ? Cho nên lúc này mẹ cậu nhất định đang rất sock, cảm thấy rất khó để chấp nhận chuyện này, phản ứng mạnh như vậy cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Hắn để mặc cho Liễu Tố Vân mắng chửi bởi hắn hiểu cảm xúc của bà, hắn rất kiên nhẫn giải thích, tiếc là bà lại không có hứng thú nghe.
“Cậu cho tôi là con nít 3 tuổi hay sao? Cậu ra ngoài, ra ngoài ngay cho tôi!” Liễu Tố Vân rất tức giận, dù bà không biết động cơ của Lý Thần Vũ từ đâu mà ra nhưng bà chắc chắn hắn có mục đích gì đó.

“Bác không tin cháu cũng được, nhưng bác hãy tin vào bản thân mình. Muốn biết thật giả, bác tự mình kiểm chứng là được không phải sao?” Lý Thần Vũ biết Dương Quân Nhiên đã bắt đầu khóc rồi, hắn có chút nóng vội đẩy Dương Quân Nhiên về phía Liễu Tố Vân, hắn nghĩ chỉ cần một cái ôm, tình mẫu tử đậm sâu sẽ cho bà một đáp án thuyết phục hơn bất cứ lời giải thích nào của hắn.
“Cậu định làm gì?”
Lý Thần Vũ không ngờ đến phản ứng của Liễu Tố Vân quyết liệt hơn hắn nghĩ, bà đưa tay đẩy mạnh một cái khiến hắn phải lùi ra sau mấy bước, tay vội vươn ra ôm lấy Dương Quân Nhiên sợ cậu té ngã.
Liễu Tố Vân không hề khách khí dù đối phương là Tổng giám đốc một công ty lớn, “Dương gia với Lý gia trước nay nước sông không phạm nước giếng, cậu và Tiểu Nhiên lại càng là 2 đường thẳng song song, tôi không tin 2 người lại có mối quan hệ bạn bè. Nghĩ đi nghĩ lại càng lúc càng thấy lạ, ngày đó Tiểu Nhiên đi không từ mà biệt, hơn nữa đi một lượt đến mấy tháng trời không về nhà lấy một lần. Gọi điện thì không chịu bắt máy, chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn. Tôi rất nhớ nó, cũng rất nghi ngờ, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng. Bây giờ cậu đến bày ra trò này làm tôi không thể không nghi ngờ cậu đã cho người mạo danh nó. Cậu rốt cuộc đã làm gì Tiểu Nhiên? Cậu có mục đích gì?”
Dương Quân Nhiên nghe tiếng quát của mẹ, đôi vai lại run lên, đôi mắt rưng rưng ngước nhìn nam nhân đang ôm mình trong lòng. Hắn vì cái gì phải chịu đựng chuyện này, vì cậu sao?

“Ngoan, Tiểu Nhiên, đừng khóc. Hãy dũng cảm lên, hãy chứng minh ẹ cậu biết tôi không nói dối, hãy chứng minh cậu thực sự tồn tại. Đừng sợ, cho dù mẹ không nhận cậu, thì cậu vẫn còn có tôi.” Lý Thần Vũ thì thầm bên tai cậu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
Dương Quân Nhiên nghe lời cổ vũ của hắn liền có dũng khí trở lại, bàn tay thật chặt nắm lại, mẹ nhất định sẽ tin tưởng, vì cậu là Dương Quân Nhiên, vì cậu là con của bà. Xoay người, từng bước từng bước đến trước mặt mẹ, cậu ôm lấy bà thật chặt.
“Mẹ…mẹ…là con, là con đây…”
Liễu Tố Vân giật nảy người, cảm giác có vật đang ôm chặt lấy bà. Miệng mở rộng lại không thể phát ra âm thanh nào, sợ hãi trôi qua, bà phát hiện vật vô hình kia đang không ngừng run rẩy tựa như đang sợ hãi, vai áo bà ẩm ướt một mảng. “Tiểu Nhiên?” Bà hoảng hốt nghe âm thanh của chính mình. Không có căn cứ nào để xác định đó là Tiểu Nhiên, nhưng trực giác nói với bà như vậy.

Mãnh liệt gật đầu, Dương Quân Nhiên kích động ôm Liễu Tố Vân càng thêm chặt, “Mẹ…là con… là con…” Cậu biết rõ mẹ không thể nghe thấy, chỉ là cậu không thể khống chế chính mình đứt quãng khóc hô. Bạn sẽ chẳng biết mình có gì cho đến khi mất đi nó, cũng như cậu chỉ có lúc này mới thực sự hiểu được mẹ quan trọng đối với cậu nhường nào. Từ bé đến lớn mẹ dù bận rộn nhưng cũng chưa từng một lần bỏ mặc không quan tâm cậu. Trong cuộc đời của cậu, mẹ vừa là mẹ cũng vừa là ba, mẹ thương yêu che chở cậu, gánh vác mọi lo lắng, dẹp bỏ mọi rào cản và luôn muốn cậu được vui vẻ. Xét ở mọi phương diện cậu đều không phải một đứa con xuất sắc, làm mẹ có thể tự hào đem cậu khoe với người khác, cậu cũng hiểu dù mẹ chưa một lần nói ra những cũng đôi khi đặt cậu bên cạnh đứa trẻ khác mà so sánh. Không có bậc cha mẹ nào lại không muốn con mình là tốt nhất, hoàn hảo nhất, giỏi giang nhất, có thể khiến bản thân mát lòng mát dạ. Nhưng mẹ đã chấp nhận tất cả, mẹ chưa từng mắng chửi cậu ngu dốt, cũng không ép buộc cậu một điều gì, ngược lại mẹ luôn động viên an ủi, bởi mẹ không muốn cậu buồn, không muốn cậu cảm thấy có lỗi hay tự trách bản thân vô dụng. Đối với cậu, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, vị tha nhất, vĩ đại nhất và là người cậu sẽ dùng cả đời này để yêu thương.
[Món mẹ nấu ngon nhất là cháo cá và trứng tôm, bài hát mẹ yêu thích nhất là “nghe lời mẹ” của Châu Kiệt Luân, con vật mẹ sợ nhất là rắn, mùa đông mẹ luôn đan cho con ít nhất là 5 đôi tất, mẹ thích nhất là chụp ảnh,…] Vì món ăn con thích nhất là cháo cá và trứng tôm, vì con đã từng hát ẹ nghe bài đó vào sinh nhật thứ 34 của mẹ, vì con từng bị rắn cắn và phải vào viện cấp cứu, vì con rất sợ lạnh và vì đối tượng mẹ chụp luôn luôn là con,…
Từng đoạn kí ức giống như những thước phim quay chậm theo đầu ngón tay Dương Quân Nhiên viết trên lưng Liễu Tố Vân mà được gợi mở, nước mắt bà sớm đã rơi xuống.
“Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên… ngốc hài tử này… Con không cần viết nữa…” Liễu Tố Vân giữ lấy cánh tay Dương Quân Nhiên, cho dù cậu không làm vậy bà cũng sẽ tin, bởi bà là một người mẹ yêu thương con bằng trái tim chứ không phải là lý trí, mà 2 thứ ấy lại chẳng bao giờ chung đường.
Cái ôm siết chặt và nước mắt dường như không đủ để phát tiết nỗi mừng vui xen lẫn trong đau đớn và bi thương nên Liễu Tố Vân bắt đầu trách móc, giống như cách biểu hiện sự quan tâm của bất cứ một bà mẹ nào.

“Tiểu Nhiên, con thật ngốc, vì sao không nói ẹ biết, vì sao phải che giấu như vậy? So với việc con nói ra sự thật ngay từ đầu thì chuyện con đi liền 3 tháng như vậy còn khiến mẹ lo lắng hơn đấy. tiểu Nhiên à, con không cần một mình chịu khổ như vậy, mẹ sẽ tìm cách đưa con đi khám bệnh, chắc chắn sẽ có cách đưa con trở lại bình thường…”
[Mẹ…chúng ta lại ôn chuyện sau, bọn con đến đây còn chưa ăn tối.] Dương Quân Nhiên sụt sịt mũi, áp lực được giải tỏa làm cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ đến Lý Thần Vũ nhàm chán ngồi vỗ muỗi phía sau.
“A, đúng rồi, chắc con đã đói lắm, chúng ta mau đi ăn cơm”, Liễu Tố Vân hướng Lý Thần Vũ cười dịu dàng, giống như chuyện bà mắng hắn, đuổi hắn ra khỏi nhà căn bản chỉ là ảo giác, “Tổng giám đốc Lý, thời gian qua nhờ có anh chăm sóc Tiểu Nhiên, thực sự rất cảm ơn anh. Nếu anh không ngại thì cùng chúng tôi ăn một bữa cơm.”
Lý Thần Vũ được điểm danh, vui vẻ đến quên cả khách khí, “Vâng, vậy cháu cảm ơn bác”, sau đó đương nhiên cũng theo vào phòng ăn với tâm trạng chờ mong, chỉ là hắn đã quên một chuyện rất quan trọng, hắn và Dương Quân Nhiên vốn không cùng khẩu vị, cho nên một bữa đặc biệt vì Tiểu Nhiên mà nấu thì hắn sẽ chẳng ăn no cho được. Một chuyến đến Dương gia lần này của hắn quả thực là lỗ đến không còn một đồng vốn, làm thương nhân như hắn thì đây chính là chuyện thất bại nhất đời người. Tuy nhiên đây chỉ là mở đầu cho những chuỗi ngày bi thương của vị Tổng tài đại nhân đáng thương của chúng ta thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.