Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 20: Tôi Cho Em Dũng Khí.
Vết thương của Lý Thần Vũ bình phục rất nhanh, hơn một tháng sau đã có thể xuất viện. Vốn là hắn muốn đem Dương Quân Nhiên đến nhà hàng lẩu hải sản cay để ăn mừng, nhưng cậu nhất quyết không đi, nói bụng hắn chưa được phép ăn những thứ kích thích như thế.
[Sức khỏe của anh chưa hoàn toàn hồi phục đâu. Chờ đến khi đó chúng ta đi ăn cũng không muộn.] Điện thoại cũ đã mất không tìm lại được, Dương Quân Nhiên cũng không sầu không lo, chiếc cũ mất thì mua chiếc mới là được, dù sao Lý Thần Vũ hiện tại không thiếu nhất chính là tiền. Tất nhiên cậu đưa ra yêu cầu như vậy Lý Thần Vũ mừng còn chẳng kịp, vội điều trợ lý Ngô uy danh lẫm lẫm đích thân đi mua một cặp điện thoại đời mới nhất, còn vì sao mua 1 cặp thì đương nhiên là bởi hắn muốn dùng điện thoại tình nhân rồi.
“Được được, tất cả đều theo ý cậu, vậy tối nay cậu muốn ăn gì?” Lý Thần Vũ một chút cũng không cố kỵ Ngô Thanh đứng một bên giả vờ thu dọn đồ thực tế là 2 tai dựng đứng nghe lén chuyện nhà người ta, thái độ muốn có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu, tuy rằng chỉ có thể nghe được tiếng sếp nhà mình nhưng chỉ vậy cũng đủ để hiểu câu chuyện rồi. Ai mà biết anh ta từ khi biết bí mật của hắn lại biến chất trở nên như vậy chứ. Nhưng thôi nể tình anh ta đã dốc lòng chăm sóc Tiểu Nhiên lúc hắn còn đang cấp cứu, hắn sẽ đại nhân đại lượng bỏ qua cho anh ta vậy.
Dương Quân Nhiên cũng học theo Lý Thần Vũ coi Ngô Thanh so với không khí còn ít nổi bật hơn, tựa vào người hắn bíp bíp nhắn tin.
[Chúng ta lúc về vào siêu thị một lát, tôi mua đồ về nấu cháo gạo cho anh ăn.] Dương Quân Nhiên thực ra không biết làm việc nhà, nấu cơm càng chưa bao giờ đụng tới nhưng là cậu rất muốn nấu cho Lý Thần Vũ ăn, cái này có chút giống tâm tình của cô vợ nhỏ, chẳng phải người ta vẫn nói “con đường đi đến trái tim đàn ông nhanh nhất là thông qua dạ dày” đấy thôi.
Lý Thần Vũ trong lòng run run, tự động mặc niệm 3 giây, hắn thừa biết Dương Quân Nhiên không biết chút gì về nấu nướng, hắn đột nhiên có chút tưởng niệm cậu nhóc luôn tự ti, luôn sợ mình làm mọi chuyện không tốt kia.
“Siêu thị người đặc biệt đông, không an toàn.”
[Cũng đúng, vậy tôi ở trong xe chờ, anh đi mua đồ?]
“Thương thế của tôi chưa lành, cậu nhẫn tâm để tôi xách nặng sao?”
Dương Quân Nhiên khinh bỉ lườm hắn, không biết ai vừa lớn tiếng khẳng định mình sung sức mười phần, thương thế đã trở thành chuyện bé như con muỗi ? Quả nhiên người này lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay, hắn đáng lẽ không nên làm Tổng tài gì đó mà phải đi làm minh tinh, tranh giải ảnh đế mới đúng.
[Vậy nhờ trợ lý Ngô đi mua là được.] Ngô Thanh chính là nằm cũng trúng đạn, chết cũng không biết bản thân chết như thế nào. Dương Quân Nhiên ngây thơ ngày nào đã biến thành kẻ âm hiểm rồi.
“Anh ta còn phải thu dọn hành lý, không tiện mua đồ.” Lý Thần Vũ sống chết tìm cớ. Ngô Thanh ở bên kia nghe được cảm động đến lệ rơi đầy mặt, thì ra Tổng giám đốc vẫn là đối anh rất tốt.
[Tóm lại anh tối nay muốn nhịn? Đang giảm cân?] Cúng đúng, cậu thấy hắn cả tháng chỉ ăn với ngủ, mặt so với trước đã có chút thịt. Dù vẫn anh tuấn sáng ngời nhưng vẫn không thể coi thường, biết đâu vài ngày nữa hắn lại thành nam nhân béo, rất có khả năng đem cậu đè nghẹt.
Lý Thần Vũ dở khóc dở cười, hắn mỗi ngày đều truyền dịch, ăn cơm nhạt nhiều ngày đã sớm ngán đến tận cổ, lúc này vô cùng muốn ăn ngon một bữa, ước muốn nhỏ nhoi như vậy cũng là sai sao?
“Đến nhà cậu ăn cơm thì thế nào? Tôi có thông tin mẹ cậu vừa kết thúc chuyến công tác tại Seoul.”
[Tôi…tôi chưa sẵn sàng ẹ biết chuyện này.] Nhắc đến mẹ, hốc mắt cậu chợt cay. Đã 3 tháng cậu chưa một lần ăn cơm trò chuyện cùng mẹ. Cậu nhớ mẹ, nhớ vô cùng. Cậu giống như đã chấp nhận tình trạng này, cũng không còn ý nghĩ sẽ bình thường trở lại nữa. Mỗi lần nghĩ đến không thể báo hiếu ẹ, phải để bà cô quạnh một thân một mình, tim cậu lại đau đớn như bị đao găm. Cậu vô số lần nhìn tin nhắn quan tâm của mẹ, nhất là khi tần suất bà hỏi khi nào cậu trở về ngày một tăng, cậu đều hổ thẹn vì đã nói dối, cũng muốn nói hết tất cả sự thật. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám nói ra. Cậu sợ bà bị sock, sợ bà ngã bệnh, sợ bà đau lòng mà ở một nơi cậu không thấy lén lau nước mắt. Cậu là một đứa con bất hiếu, một kẻ vô dụng, cậu còn chưa một lần dùng tiền mình kiếm được mà mua ẹ một chiếc váy đẹp, chưa một lần đưa bà đến ngắm tuyết rơi trên núi Phú Sĩ, đến ngay những việc nhỏ bé như nói câu con yêu mẹ, con nhớ mẹ, cậu cũng thật hiếm hoi nói ra. Mẹ, con xin lỗi…
Lý Thần Vũ nhận ra cảm xúc phập phồng của cậu, thái độ không vì thế mà mềm mỏng đi, “Cậu phải ẹ biết, nếu không phải hôm nay thì cũng sẽ không phải ngày mai, ngày kia hay bất cứ ngày nào khác. Nếu cậu cứ chần chừ, cậu sẽ không bao giờ nói ra được. Đừng lo lắng, cậu không phải một mình đối mặt, bên cạnh cậu còn có tôi.”
Dương Quân Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt chảy dọc bên má, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp. Lý Thần Vũ lớn lên anh tuấn tiêu sái, ngay cả bàn tay cũng đẹp. Đó là một bàn tay to cứng rắn tạo ra cảm giác an toàn, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, 5 ngón tay thon dài linh hoạt, tựa như những ngón tay của nghệ sĩ piano. Thực ra người có bàn tay đẹp cũng rất thích hợp với bàn phím máy tính nhưng bởi tác phong lịch lãm cùng khí chất quý tộc của hắn nên cậu có đôi khi nghĩ hắn thích hợp làm nghệ sĩ hơn là một doanh nhân. Phải, bàn tay ấy lúc này đang nắm lấy tay cậu, truyền dũng khí cho cậu, cùng cậu đối mặt tất cả. Chỉ cần ở bên hắn, cậu có thể vượt qua tất cả…
[Được.]
Kính coong… Kính coong…
Tiếng chuông cửa vang lên, bà vú đang mải nấu bữa tối lật đật chạy ra. Tối nay thiếu gia sẽ về, phu nhân đã dặn phải nấu thật nhiều món ngon nên bà có chút bận rộn. Cứ nghĩ mở cửa sẽ nhìn thấy thiếu gia lâu ngày không gặp, nhưng người tới lại là một nam nhân tuổi chừng 25, 26, ngoại hình anh tuấn cao lớn, khí chất trầm ổn. Nhìn qua cũng biết người này lai lịch không nhỏ, rất có thể là đối tác làm ăn kinh doanh của phu nhân đến tìm.
“Xin chào, tôi là Lý Thần Vũ, tôi đến tìm Tổng giám đốc Liễu Tố Vân.”
“Được, mời cậu vào.” Bà vú đưa hắn vào phòng khách, “cậu đợi một lát tôi báo với phu nhân một tiếng.”
Liễu Tố Vân đang phê duyệt tài liệu, thấy bà vú bước vào liền ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì thế?”
“Phu nhân, có người tên Lý Thần Vũ tới tìm bà.”
Lý Thần Vũ? Không phải đó là Tổng giám đốc NGS sao? Gần đây tin tức về cậu ta rất nhiều, từ cuộc chiến đấu với hacker đến sự biến đổi của giá cổ phiếu, ngay cả tin tức cậu ta bị thương phải nằm viện cũng trở thành đề tài nóng trên các trang báo Kinh tế. Nhưng bà không hiểu, 2 công ty bọn họ hoạt động ở những lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, trước nay vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, lần này đến tìm bà là có chuyện gì?
“Xin chào, tôi là Liễu Tố Vân.”
Lý Thần Vũ nhìn người phụ nữ tuổi đã trung niên nhưng làn da nhẵn bóng, tóc vừa đen lại mượt, quả thực là một mỹ phụ, nếu không tính đến một vài nét chân chim rất mờ nhạt nơi đuôi mắt. Người phụ nữ này quả thực nhìn mặt thì rất khó nhận ra tuổi tác thật sự.
“Chào bác gái, cháu là Lý Thần Vũ, bạn của Tiểu Nhiên.”
“Tiểu Nhiên là một đứa trẻ có tính cách hướng nội, rất ít kết giao bạn bè. Cậu và nó vốn là 2 đường thẳng song song, như thế nào lại thành bạn?”
“Chuyện này kể ra thì rất dài, chỉ có thể nói chúng cháu tương đối có duyên, ngẫu nhiên gặp được thôi.”
Liễu Tố Vân gật nhẹ đầu.
“Hôm nay cậu đến đây là có việc gì?”
“Cháu đến chính là để nói cho bác biết sự thật.”
Liễu Tố Vân không nói gì, đợi Lý Thần Vũ tiếp tục.
“Thực ra 3 tháng qua Tiểu Nhiên nói cậu ấy ở cùng bạn học, chuyến đi nghiên cứu văn hóa lịch sử cũng là nói dối. cậu ấy ở cùng cháu, thứ cậu ấy nghiên cứu là phần mềm máy tính. Cậu ấy rất có thiên phú trong lĩnh vực này.”
“Tiểu Nhiên hiện tại đang ở đâu?”
“Cậu ấy…ở ngay trong căn phòng này.”