Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Chương 22: (Phiên Ngoại) Phẫu Thuật


Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 22: (Phiên Ngoại) Phẫu Thuật

Sau một đêm bị giày vò đến chết đi sống lại, Dương Quân Nhiên cực độ tức giận, đêm qua chính là ví dụ điển hình cho chế độ bóc lột sức lao động, tuy rằng toàn thân trên dưới đã được tắm sạch sẽ một lần, lưng eo nhức mỏi cũng được xoa bóp hồi lâu, nhưng cậu vẫn thấy bản thân đang chịu thiệt. Nhìn đồng hồ đã sắp mười giờ sáng, cậu tung chăn ngồi dậy, qua loa mặc vào áo khoác rộng thùng thình của Lý Thần Vũ, lập tức xuống bếp truy tìm vị Tổng tài ưa bóc lột nhân viên đến cuối tuần cũng không buông tha kia.
“Bảo…Tiểu Nhiên, em dậy rồi à?” Lý Thần Vũ vốn muốn gọi cậu là bảo bối, nhưng nghĩ đến hình phạt quái dị của cậu tuần trước, hắn phải hát karaoke tiếng Tây Ban Nha đạt 100 điểm, lưỡi hắn lại co rụt, thế nào cũng không dám nói ra, mà đấy còn là đã được khoan hồng vì hắn có thái độ thành khẩn, nếu không hậu quả thực khó lường. Nhìn Tiểu Nhiên thân hình cao gầy, khoác chiếc áo của hắn để lộ chân dài thẳng tắp, làn da được di truyền từ nhạc mẫu trắng nõn mềm mại, bùng một cái mắt hắn quang hoa lóe lên, dục vọng trong lòng vốn đã bị dập tắt lại bị khơi dậy mãnh liệt. Đàn ông mà, buổi sáng chính là rất dễ bị kích thích.
“Rất có tinh thần nha”, Dương Quân Nhiên huýt sáo, liếc nhìn lều nhỏ tại đũng quần của Lý Thần Vũ, người này vốn đang tập trung cao độ nấu cơm sao vẫn còn đầu óc nghĩ mấy thứ bậy bạ nhỉ? Xem ra các món ăn chưa đủ độ khó, đối hắn vẫn quá dễ dàng, phải nhanh chóng tìm thêm các món siêu cấp khó nấu hơn mới được. Âm thầm tính toán, Dương Quân Nhiên vẫn không quên việc chính. Tủm tỉm cười móc ra điện thoại từ túi áo.
“Alo, bác sĩ Phương…”
Lý Thần Vũ đứng một bên ngơ ngác, nhìn Tiểu Nhiên nào có dấu hiệu bệnh trạng gì, sao lại gọi cho bác sĩ Phương? Hắn đột nhiên lạnh toát sống lưng, chẳng lẽ hắn lại làm sai điều gì, đắc tội với tiểu gia hỏa (giống tiểu tổ tông) này rồi, còn đây lại là một hình phạt mới?
“Là Tiểu Nhiên sao?” Phương Chấn, bác sĩ riêng của Lý gia, đối Dương Quân Nhiên rất quen thuộc, “Thuốc mới dùng tác dụng tốt chứ?”

“Ân tốt lắm, nhưng tôi nghĩ nên đổi loại tác dụng kém hơn.”
“Vì sao?” Phương Chấn kinh ngạc.
“Vì tác dụng thuốc quá tốt, nơi kia (ý nói tiểu cúc phía sau) lành hảo nhanh, khiến cho tôi không đêm nào được ngơi nghỉ. Tôi thì không sao nhưng lo lắng đến sức khỏe của lão công (chồng) nên muốn ông đổi thuốc cho tôi. Không phải ông vẫn nói nên sinh hoạt điều độ, giữ gìn hạnh phúc lâu dài sao?”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đổi thuốc cho cậu.” Phương Chấn nghĩ đến bản mặt trứng thối của Lý Thần Vũ liền cười đến đau ruột.
Lý Thần Vũ vẻ mặt đau khổ cầu xin, “Tiểu Nhiên, đổi thuốc thì không tốt lắm. Lỡ em lại bị thương hay khó chịu thì sao, anh sẽ đau lòng.” Không đau lòng mới lạ, hiện tại ngày ngày đều có thể ăn (loại hoạt động về đêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi), nếu đổi thuốc sẽ là 3 ngày, 5 ngày mới có thể chạm một lần, Hắn không nghẹn chết mới lạ.
Dương Quân Nhiên chính là không để ý hắn, tiếp tục nói chuyện với Phương Chấn.
“Vậy cảm ơn bác sĩ Phương, tiện thể ông giúp tôi đặt trước một ca phẫu thuật, càng sớm càng tốt.”
“Phẫu thuật cho ai, thương tích hay bệnh trạng thế nào?”
“Bệnh nhân là lão công của tôi, ông cũng biết cái đócủa hắn vừa dài vừa thô, ông giúp tôi mài bớt nó đi, giống của David (bức tượng David là tiêu chuẩn người đàn ông, đặc biệt có cái của quý cực nhỏ) thì càng tốt.”

“Cậu nói nghe dễ quá nhỉ, cứ làm như “chim béo thì hút mỡ, hạc gầy thì tiêm thêm” không bằng.”Phương Chấn cố làm giọng nghiêm, thực tế là cơ miệng vì nhịn cười mà muốn co rút luôn rồi.
“Ông cũng biết lão công tôi không thiếu nhất là tiền, ông cứ sắp xếp đi, chúng tôi sẽ hậu tạ.” Dương Quân Nhiên bộ dáng “đại gia”, đưa ra điều kiện rất hấp dẫn. Trên đời này có ai lại chê tiền đâu.
Phương Chấn ở bên kia cười lăn lộn, ông quả thực được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên nghe được có người chi tiền để phẫu thuật làm chim nhỏ đi. Còn Lý Thần Vũ thì tái mặt, giống như tưởng tượng ra máu đỏ một mảng nơi đũng quần, vội giơ 2 tay đầu hàng “Tiểu Nhiên, anh sai rồi.”
“Hửm, sao bỗng dưng lại nói như vậy?” Dương Quân Nhiên nheo mắt, tiến lại gần hôn lên khóe môi Lý Thần Vũ, “Ngoan, yên lặng để em nói chuyện với bác sĩ Phương. Nghe lời em, kích cỡ của anh quá lớn em ăn không tiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy em sớm muộn cũng sẽ bị “hung khí” (dưa chuột) của anh giết chết”
“Tiểu Nhiên, anh thực sự sai rồi.” Lý Thần Vũ lệ rơi đầy mặt, không hiểu chính mình vì sao lại sợ vợ như vậy, một chút cũng không dám cãi lời. Ôi, sự oai phong của hắn ngày xưa đã biến mất không chút tung tích rồi.
“Bác sĩ Phương, chúng ta tiếp tục, khoảng bao lâu có thể tiến hành phẫu thuật? Nửa năm?”
“Tiểu Nhiên…” Lý Thần Vũ bất giác khép chân.

“Quá lâu, tôi cho ông 3 tháng.”
“Tiểu Nhiên…” Lều nhỏ của Lý Thần Vũ hoàn toàn sụp đổ.
“1 tháng.”
Ô…Lý Thần Vũ rưng rưng nước mắt, không dám nói thêm một câu sợ Tiểu Nhiên ngay lập tức sẽ phái bác sĩ Mafia đến ám sát tiểu kê của hắn. Lý Thần Vũ đành bất chấp hình tượng mà bày ra khuôn mặt đáng thương như Tiểu Loli (bé gái đơn thuần đáng yêu), chiêu này hắn luyện chưa thuần thục lắm nhưng vì tương lai hạnh phúc của bản thân đành chịu ủy khuất thôi. Tương lai của vị Tổng tài đại nhân từ khi có mỹ nhân kề cận thì ngày càng chìm trong u tối… Thế nên mới nói bản tính sợ vợ có thể biến đổi bất cứ người đàn ông nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.