Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 19: Gặp Lại
Ngô Thanh sửng sốt, anh phát hiện từ ngày hôm qua Lý Thần Vũ rất khác lạ, luôn không khống chế được cảm xúc của bản thân. Ngày hôm qua là kích động đòi đi tìm người đến mức vỡ cả vết thương cũng chẳng thèm quan tâm, còn hôm nay…là khóc. Cùng là nam nhân anh biết bọn họ chỉ khóc trong hoàn cảnh tột cùng đau thương, bi phẫn, cảm xúc bị dồn nén đến kịch liệt mới có thể khóc, hơn nữa Lý Thần Vũ còn là một nam nhân cứng cỏi, mạnh mẽ quyết tuyệt đến thế. Vì cô gái tên Tiểu Nhiên đó sao? Ngô Thanh lắc nhẹ đầu, bước về phía cửa, vấn đề này quá mức riêng tư nhạy cảm, anh dù là trợ lý thân cận thì suy cho cùng cũng chỉ là một người ngoài, không nên can thiệp vào chuyện của hắn.
Bịch.
Ngô Thanh sững người, anh cảm nhận được bản thân vừa đụng phải thứ gì đó, ở ngay trước cửa phòng bệnh. Chẳng lẽ là ảo giác? Vừa định bước qua anh lại hoảng hốt rụt chân về, thân mình run lên, sống lưng toát một tầng mồ hôi lạnh. Anh vừa dẫm trúng một thứ gì đó mềm nhũn.
Lý Thần Vũ thấy Ngô Thanh đứng sững trước cửa phòng, không ra cũng không vào, cau mày hỏi “Chuyện gì vậy ?”
“Sếp…ban ngày chắc không có quỷ đâu phải không?” Giọng anh có chút run rẩy, là người thì ai cũng sợ hãi những thứ mình không thể nắm bắt, không rõ ràng. Ngày thường anh tự nhận mình không tin thần nghi quỷ, nhưng khi chuyện rơi trúng người mình mới biết bản thân thế nhưng cũng chẳng dũng cảm giống như suy nghĩ.
“Quỷ?” Là Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên của hắn… Lý Thần Vũ hô hấp dồn dập, vội vàng muốn chạy ra lại quên mất bản thân lúc này ngoại trừ đau đớn thì chính là vô lực. Hắn ngã xuống đất, gồng mình muốn đứng lên lại chỉ có thể run rẩy, đau đớn kịch liệt truyền đến khiến mặt hắn trắng nhợt dọa người. “A…” Tiểu Nhiên…Tiểu Nhiên… Mặc kệ khoang bụng chảy máu, huyết đỏ thẫm chói mắt loang trên sàn, hắn lết về phía cửa. Trong mắt hắn chỉ có chấp niệm, hắn phải đến bên Tiểu Nhiên, hắn sẽ nắm chặt tay cậu vĩnh viễn cũng không buông ra nữa. So với cái chết, nỗi sợ phải xa cách cậu đối với hắn còn lớn hơn gấp trăm vạn lần.
“Sếp!” Hét lên một tiếng, Ngô Thanh kinh hãi chạy đến chỗ Lý Thần Vũ, muốn nâng hắn dậy.
“Mau, đưa tôi ra cửa… Mau !” Lý Thần Vũ gào lên, đôi mắt đỏ rực như đánh mất thần trí.
“Vết thương của anh…”
“Mau… Đưa tôi ra cửa…” Lý Thần Vũ cắt ngang lời anh, rõ ràng đã đau đến muốn ngất nhưng lại chấp nhất như thế, quyết liệt như thế, giống như hắn nguyện trả giá hết thảy, dù là cả tính mạng mình, chỉ để anh giúp hắn đi đến cửa. Nơi đó có một thứ cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Ngô Thanh ngây người, anh chưa từng thấy Lý Thần Vũ phát cuồng như vậy, anh nhìn được trong đôi mắt của hắn là chấp niệm không gì có thể xóa nhòa. Hắn có lý do để coi thường sinh mạng của chính mình.
“Được, đừng gấp, tôi đưa anh đi.”
Con đường rất ngắn, chỉ vài mét, nhưng đối với Lý Thần Vũ là cực độ tra tấn. Đau đớn như muốn đánh sụp lý trí của hắn, máu chảy dọc theo chân, loang lổ dính trên quần áo, rơi xuống sàn. Hắn cắn chặt môi đến mức bật máu, tạo thành hình ảnh đối lập mãnh liệt với khuôn mặt xám trắng không chút sinh khí. Rốt cuộc cũng đến cửa phòng, Ngô Thanh cẩn thận đặt Lý Thần Vũ ngồi tựa vào cửa.
Lý Thần Vũ môi run run, hắn không cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhưng hắn biết cậu đang ở đây.
“Tiểu Nhiên?”
Lý Thần Vũ vươn tay, ở trong khoảng không trống rỗng mà khua loạn. Hắn hoảng hốt, gấp gáp muốn tìm được cậu, hắn không thể để tuột mất cơ hội này.
“Sếp…có phải…ở mặt đất?” Ngô Thanh không xác định, tinh thần anh cũng vô cùng hoang mang, gần 30 năm cho đến bây giờ anh mới chịu kinh hách như thế này. Nhưng nhìn hành động của Lý Thần Vũ, anh mơ hồ cảm giác người mà sếp điên loạn tìm kiếm rất có thể là con quỷ hắn vừa đụng vào. Hoặc nếu thứ đó không phải ma quỷ thì nó là gì?
Mặt đất? Lý Thần Vũ vội hướng mặt đất lần mò, rất nhanh đụng tới người Dương Quân Nhiên.
“Tiểu Nhiên…Tiểu Nhiên… !” Lý Thần Vũ vội ôm lấy cậu, thân thể cậu lạnh toát, giống y như trong giấc mơ của hắn. Tay hắn không ngừng run lên, nội tâm tràn đầy đau đớn cùng ân hận. Tiểu Nhiên, là lỗi của tôi, là do tôi đã hại đến cậu. “Tiểu Nhiên, em mau tỉnh… Tiểu Nhiên, cậu đừng dọa tôi… “
“Sếp, vào trong trước đã.” Mọi người đang nhìn họ bằng ánh mắt quái dị như thấy kẻ điên vậy.
“Giúp tôi bế cậu ấy lên giường…” Lý Thần Vũ nhắm mắt, hắn cảm nhận máu ở khoang bụng chảy càng lúc càng nhanh, giống như tâm tình của hắn vậy. Lúc chưa tìm được cậu thì lo lắng cùng sợ hãi, nhưng lúc tìm được rồi, biết cậu bệnh lại càng thêm lo lắng điên cuồng. Hắn phải khắc chế chính mình không được đánh mất lí trí, hắn phải tỉnh táo để lo cho cậu, hắn không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.
Dương Quân Nhiên chậm rãi mở mắt. Trần nhà trắng xóa, đèn điện sáng trưng, ga giường mềm mại, mùi thuốc sát trùng thoáng qua. Cậu đang ở trong phòng bệnh sao? Trí nhớ sau cơn mơ hồ liền trở về, cậu không ngừng tìm kiếm rồi lại tìm kiếm, cuối cùng ông trời cũng đáp lại lời cầu nguyện của cậu. Giây phút xác định hắn thực sự còn sống, vẫn bình yên, cậu rốt cuộc không chịu đựng được mệt mỏi mà ngã xuống ngay trước cửa phòng bệnh. Như vậy cậu vào đây bằng cách nào? Là Lý Thần Vũ đưa cậu vào sao?
“Tỉnh ?”
Giọng nói khàn khàn có chút suy kiệt của Lý Thần Vũ vang lên, cậu quay đầu sang liền bắt gặp khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy của Lý Thần Vũ. Tay hắn vẫn còn dính kim truyền, mũi cũng gắn ống thở oxi. Nước mắt chậm rãi chảy xuống, cậu yên lặng ghé sát vào người hắn, giống như lần đầu tiên họ gặp mặt cậu cũng tựa vào hắn khóc như vậy. Chỉ có bên hắn cậu mới cảm thấy an toàn, chỉ có bên hắn cậu mới cảm thụ được sự tồn tại của bản thân.
Lý Thần Vũ ôn nhu vuốt ve tóc của cậu, cảm thụ độ ấm trên thân thể cậu, tất cả đều chân thực như thế, không phải mộng ảo, không phải tưởng tượng của chính hắn. Lúc đó, sau khi Ngô Thanh đưa cậu nằm lên giường thì hắn cũng lâm vào hôn mê vì mất quá nhiều máu, lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ nói hắn suýt thì mất mạng thực sự, so với lần đầu được đưa đến bệnh viện thì còn nguy hiểm hơn. Cũng may hắn phúc lớn mạng lớn, vượt được qua cơn nguy kịch, từ lúc đó đến bây giờ cũng gần một ngày trôi qua rồi. Ngô Thanh nói trong thời gian hắn cấp cứu đã chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Nhiên, cậu cũng vì quá mệt mỏi nên ngủ li bì suốt một ngày, khiến hắn đau lòng không thôi.
“Xin lỗi, Tiểu Nhiên, là do tôi đã làm liên lụy đến cậu.”
Dương Quân Nhiên ở trong lòng hắn dụi dụi, cậu sao có thể trách hắn, chuyện xảy ra không ai lường trước được. Hơn nữa hắn bị đâm một nhát dao cậu đau lòng còn chẳng hết.
[Vết thương?] Cậu viết vào lòng bàn tay hắn.
“Đừng lo lắng, vài ngày nữa nó sẽ liền lại thôi.” Lý Thần Vũ nhắm mắt lại, giây phút yên bình này ai cũng không muốn phá vỡ. Hắn đã tìm lại được cậu, sau này hắn nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt, dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cậu, không để cậu gặp một chút thương tổn nào. Bởi vì… Tiểu Nhiên, anh cũng yêu em. Môi mấp máy không tiếng động nói ra lời thâm tình chân thành từ tận đáy lòng.