Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 14: Lương Vụ Thủy Và Cố Sự Mười Năm Trước.
Tạch. Điện bật sáng, máy tính cũng tự động bật lại, trên màn hình một dãy mã hóa nảy lên liên tục, máy tính rõ ràng đã mất đi khống chế. Dương Quân Nhiên xoa xoa đôi mắt đỏ hồng, nhìn màn hình máy tính, sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc, cậu không hề biết một câu cuối cùng kia đã bị Lý Thần Vũ nghe được.
[Mã hóa này rất lạ, anh có biết nó không?] Dù sao kinh nghiệm của Dương Quân Nhiên vẫn rất ít.
Lý Thần Vũ nắm chặt tay, hắn biết xúc động trong lòng dù thế nào cũng phải nhịn xuống, trước đem công việc giải quyết thỏa đáng sau đó bọn họ sẽ có một quãng thời gian dài để tâm tình, không cần vội vã.
“Tất nhiên quen, bởi đây chính là thứ cha tôi dùng để đối phó Trương gia, tập đoàn game mini MNG.” Lý Thần Vũ ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, hắn đã biết kẻ đối phó hắn là ai. “MNG biến mất trên thị trường chính là do cha tôi bày kế.”
[MNG đã sụp đổ 10 năm trước ?] Lúc đó Dương Quân Nhiên vẫn chỉ là một đứa bé 8, 9 tuổi, nhưng bởi mẹ hắn làm chủ một công ty, ở nhà 10 câu thì hết 9 là nhắc đến mấy chuyện tranh đấu thương trường nên sự kiện lớn như Trương gia sụp đổ cậu tương đối nhớ kỹ.
“Đúng vậy.” Lý Thần Vũ hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ cậu sẽ biết chuyện ngay cả hắn cũng sắp quên này. “Thời điểm đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, so với cậu hiện tại còn nhỏ hơn. Khoảng thời gian đó tôi học ở nước ngoài, vừa vặn tôi được nghỉ đông liền trở về nhà ăn tết, đó cũng là thời điểm Lý-Trương 2 nhà chiến đấu kịch liệt nhất. Ngày đó tôi đến công ty của cha, đứng sau lưng ông, yên lặng xem những mã hóa mà vài năm sau mới có thể lý giải. Bởi vì nó quá mức đặc thù nên tôi vẫn chưa quên.”
[Trí nhớ của anh tốt thật đấy, đã qua mười năm lại có thể nhớ được.] Dương Quân Nhiên tặc lưỡi, [Vậy anh nói mã hóa này là thế nào?]
“Đây là một dạng mã hóa phức hợp không quá mạnh, ở 10 năm trước nó vô địch thủ, nhưng 10 năm sau thì đến cả một công ty phần mềm cỡ nhỏ cũng đắn đo không muốn dùng. Kẻ này chính là muốn nhắc nhở tôi sự việc mười năm về trước mới làm như vậy.”
[Cũng may trí nhớ anh tốt, hơn nữa cũng trùng hợp thấy được, nếu không sao hiểu nổi ám chỉ của gã hacker kia chứ.] Dương Quân Nhiên bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ tên kia cũng ngu ngốc quá đi, nếu Lý Thần Vũ ngày đó ở nước ngoài, hoặc có trở về nước nhưng không đến công ty, không nhìn thấy dãy mã hóa cha hắn lập nên, hoặc hắn có thấy nhưng không nhớ thì việc dùng một dãy mã hóa có ý ngầm này chẳng phải là công toi ? Dương Quân Nhiên nghĩ đến đây mày bỗng nhíu lại.
[Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.]
“Nhờ cậu nhắc nhở, tôi cũng vừa nghĩ đến một khả năng rất khó xảy ra.” Lý Thần Vũ nhẹ gật đầu, “Cậu nói tôi nghe một chút, xem chúng ta có suy nghĩ giống nhau hay không.”
[Tôi đoán, kẻ đối phó anh trong trận chiến 10 năm trước không chỉ chứng kiến biến động giữa 2 nhà, còn biết rõ sự có mặt của anh, càng biết anh có năng lực nhớ được hết thảy.]
“Tôi cũng nghĩ như vậy,” Lý Thần Vũ nhẹ gật đầu, tiếp điện thoại của Ngô Thanh đơn giản phân phó vài câu liền cúp máy.
[Anh nghi ngờ ai không ?]
“Lương Vụ Thủy, nam thư ký thân cận nhất với cha tôi. Năm đó Trương Thạch, gia chủ Trương gia hiện tại thuê Lương Vụ Thủy làm nội gián. gài đến bên người cha tôi. Gã muốn thông qua Lương Vụ Thủy đánh cắp tài liệu cơ mật của NGS, nhưng không nghĩ đến gian kế hoàn toàn bị cha tôi ngay từ đầu nhìn thấu toàn bộ. Sau đó cha tôi tương kế tựu kế đem MNG đánh đến sụp đổ không thể gượng dậy nổi, cho đến bây giờ cũng chỉ có thể làm con chuột đến vụng trộm đào góc tường Lý gia mà thôi.”
[Tôi thật không hiểu, vì sao đến nước này gã lại đem cái đuôi lộ ra như sợ anh không bắt được gã vậy?] Dương Quân Nhiên tràn ngập nghi hoặc, Lương Vụ Thủy kia biết rõ Lý Thần Vũ nhớ được dãy mã hóa kia, chắc cũng đề phòng trước tình huống hắn biết được gã là ai. Liệu đây có phải một hành động cố ý hay không? Nếu gã thật sự cố ý thì lại là vì sao?
“Sự tình của 10 năm trước tôi không quá rõ ràng, chẳng qua cha tôi sau khi đánh sụp MNG của Trương gia vẫn không cùng Lương Vụ Thủy xé rách mặt nạ, thủy chung bảo trì bộ dáng “dùng người không nghi, nghi thì không dùng”. Nhưng nghe nói Lương Vụ Thủy sau đó vẫn rời công ty, suốt mười năm chưa từng có tin tức.”
[Thì ra chân tướng sự việc là như vậy. Cha anh cũng thực độ lượng, trước sau không kết thù với Lương Vụ Thủy]
“Cũng chưa chắc. Cha tôi vốn là người tính cách quyết liệt, sẽ không dễ tha thứ cho người khác như vậy. Ông buông tha cho Lương Vụ Thủy, chỉ có một khả năng đó là ông hiểu rõ con người gã, cố tình tỏ ra không oán không hận nhưng ngược lại đã khiến gã suốt 10 năm không có một đêm được ngủ yên, đành tìm đến tôi, nhờ tôi thay cha mà trừng phạt gã.”
[Thật sự là thâm kế.] Dương Quân Nhiên sợ hãi than, cậu từng nghe không ít mưu đồ tính kế trên thương trường từ mẹ nhưng không thể không nói cha của Lý Thần Vũ mới thực sự là sâu không lường được. [Sự việc đã được làm rõ, anh tính toán thế nào?]
“Thành toàn gã.” Lý Thần Vũ cười nhẹ, 2 tay vòng qua người Dương Quân Nhiên chạm đến bàn phím, trong không gian yên tĩnh lập tức truyền đến âm thanh lạch cạch gõ bàn phím. Mấy lần cậu muốn đứng lên lại bị hắn đè lại, sau đó liền thành thật ở trong lòng hắn không nhúc nhích nữa.