Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 13: Tỏ Tình Trong Bóng Đêm
“Cá đã cắn câu.” Lý Thần Vũ khóe môi mang theo nét cười lạnh lùng, nói với Dương Quân Nhiên. Ghế xoay trong phòng thử game đã bị đổi thành ghế sô pha có sức chứa 2 người, dù không quá thuận tiện để đánh máy thời gian dài nhưng lại rất tiện để tạo không khí màu hồng giữa 2 người, giống như hiện tại Lý Thần Vũ dựa sát vào Dương Quân Nhiên, tay ôm ngang eo cậu, tư thế cực độ mờ ám.
[Anh đoán thời gian bao lâu gã có thể giãy khỏi vũng bùn lầy lội đó ?] Dương Quân Nhiên mỉm cười, thoải mái dựa sát vào người phía sau. Đừng vội cười, nếu bạn mỗi ngày đều ngủ chung giường cùng ôm ấp tiếp xúc thân mật với một người thì tư thế này sẽ trở nên thật bình thường, quả nhiên thói quen thật đáng sợ.
“Khoảng 2 tiếng ?” Lý Thần Vũ không xác định lắm.
[Nửa tiếng là nhiều, không hơn.] Ánh mắt Dương Quân Nhiên có điểm ranh mãnh, [Muốn cá cược không ?]
“Cậu có tiền ?” Lý Thần Vũ liếc mắt khinh thường, cậu còn ăn không uống không ở nhà hắn đấy.
[Tất nhiên tôi không có nhưng cá cược cũng không nhất định phải dùng tiền nha.]
“Được, cậu muốn cá thế nào ?”
[Nếu anh thua, phải mua cho tôi đĩa game “Vương quốc mất tích” của GM.]
“Cậu có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không, GM là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta, tôi không đồng ý cậu giúp họ tiêu thụ hàng đâu.”
[Hứ, keo kiệt.] Dương Quân Nhiên bĩu môi, [Đó là đối thủ nhưng game của họ cũng là xuất sắc nhất. Hơn nữa có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” đấy còn gì. Chúng ta mua game của họ không phải là giúp họ thêm doanh số mà là đang điều tra thị trường.]
“Công ty đã có bộ phận đảm nhiệm công việc này rồi”, Lý Thần Vũ không có ý tứ thỏa hiệp.
Dương Quân Nhiên hờn dỗi đứng lên chọn đầu ghế bên kia ngồi xuống, nếu hắn không thỏa hiệp cậu sẽ ngồi mãi như thế, không thèm để ý đến hắn nữa.
“Tiểu Nhiên…” Lý Thần Vũ kéo tay cậu lại bị gạt ra, sau vài lần liền biết không thể lay chuyển cậu đành cam chịu giơ cờ trắng đầu hàng chịu thua. “Được rồi, nếu cậu thắng tôi mua đĩa game cho cậu. Vậy nếu tôi thắng thì sao ?” Dù có đòng ý cá cược với cậu thì thế nào, gã kia dù có lợi hại nhưng với vi-rut song sinh làm sao có thể nhanh quay lại như vậy.
[Nếu anh thắng, tôi sẽ tặng anh một món quà, thế nào ?] Dương Quân Nhiên nghe được Lý Thần Vũ chấp nhận, mừng rõ cười toét miệng, tùy ý hắn kẽo mình trở lại mà ôm chặt lấy.
“Quà ? Là thứ gì ?” Lý Thần Vũ ngạc nhiên.
[Mới không nói cho anh biết.] Cậu làm mặt quỷ lại bị hắn nhéo nhéo cái mũi.
“Được rồi, cứ quyết định như thế.”
Lúc này đã hơn 10 giờ tối, Lý Thần Vũ sớm đã phân phó xuống dưới ột nửa phòng bảo mật trở về nghỉ, nhưng nửa đêm họ sẽ phải đến thay phiên cho những người còn lại. Dù theo kế hoạch lúc này đã không còn nhiều việc nhưng hắn lo hacker đang ở chỗ tối theo dõi họ, thấy bọn họ quá mức thả lỏng liền nghi ngờ nên mới hành động cẩn thận như thế. Bản thân hắn cùng Dương Quân Nhiên cũng ở lại công ty, trong phòng nghỉ có nhà tắm, quần áo là do trợ lý Ngô đem đến. Y tuy không rõ vì sao phải đem đến cả quần áo của “em họ” sếp đến nhưng vẫn như cũ chỉ làm theo lệnh, không thắc mắc những thứ không được phép thắc mắc.
40 phút sau. Tít tít tít. Âm thanh cảnh báo vang lên.
“Sếp, hacker đã quay trở lại.”
“Lập tức khởi động hệ thống.”
“Vâng.”
Ngô Thanh rời khỏi phòng, Dương Quân Nhiên lập tức gửi tin nhắn đến.
[Tôi thắng.]
“Được rồi, mai tôi sẽ mua trò chơi cho cậu.” Lý Thần Vũ cũng rất ngạc nhiên, xem ra trình độ của hacker kia thực không thể xem thường.
[Nói lời giữ lời mới là chính nhân quân tử. Nhìn xem, anh đã quá coi thường trình độ của kẻ địch.] Dương Quân Nhiên hắc hắc cười, vui sướng khi thấy có kẻ gặp họa.
“Đúng vậy, kẻ này thực không dễ đối phó.” Lý Thần Vũ trầm mặc.
Cạch. Lời còn chưa dứt màn hình máy tính tối sầm, đèn đồng loạt tắt hết. Cả tòa nhà NGS bỗng rơi vào tình trạng mất điện.
Bíp bíp. Chuông điện thoại của Lý Thần Vũ vang lên.
“Sếp, mất điện toàn hệ thống.” Là Ngô Thanh gọi tới, “Tôi đã cho người đi xem xét.”
“Nguyên nhân gây mất điện là gì ?”
“Hiện tại chưa xác đinh được, có người báo đường điện ngầm bị chập.”
“Nhanh chóng đem điện cấp lại, tôi cho các anh 10 phút.”
“Vâng thưa sếp.”
Dương Quân Nhiên tựa vào lồng ngực Lý Thần Vũ, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn. Giờ phút này, trong bóng tối, cậu sẽ tạm quên đi bản thân là người vô hình, sẽ không còn khác biệt, không còn khoảng cách giữa cậu và hắn. Vì sao cậu có suy nghĩ muốn thời gian ngừng lại, đem khoảng khắc này vĩnh viễn giữ lấy ? Cậu đang hy vọng điều gì ? Thình thịch…thình thịch… Tim cậu đập nhanh, dường như cậu đã thông suốt tình cảm của cậu đối với hắn là gì. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh 2 người đàn ông nắm tay nhau, trong đôi mắt chỉ có hình ảnh của đối phương. 2 người đó đều mặc lễ phục trắng tinh, ở trong nhà thờ mong muốn được Chúa chứng kiến tình yêu của họ… Nhưng tình huống hiện tại không thích hợp để suy xét chuyện tình cảm.
[Sớm không mất, muộn không mất, lại vào lúc này mà mất điện, rõ ràng có kẻ mưu đồ nhắm vào chúng ta.]
“Kẻ đó không ai khác chính là gã hacker kia”, Lý Thần Vũ đương nhiên không biết những suy nghĩ của Dương Quân Nhiên, hắn tiếp lời, không phải suy đoán mà là khẳng định. Môi trường chiến đấu là mạng máy tính, trên cơ sở đó nhất thiết cần có điện, tình trạng này giống như nghỉ giữa giờ vậy, cũng may toàn bộ công tác đều đã chuẩn bị trước.
[Gã cắt điện, có nghĩa gã không biết được rằng chúng ta gài bẫy gã mà nghĩ chúng ta đem vi-rut song sinh ra đã là cực hạn, không thể tiếp tục chiến đấu. Nhưng gã vẫn cẩn thận, sau khi thành công xâm nhập hệ thống liền đánh sập hệ thống điện của họ, làm bọn họ không có cơ hội phản kích, hơn nữa cũng không có cách nào theo dõi dấu vết của gã.]
Lý Thần Vũ nhếch khóe môi, “Đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao, tôi biết gã ở đâu rồi.”
[Ở nơi nào ?] Dương Quân Nhiên mịt mù không hiểu.
“Mới không cho cậu biết.” Lý Thần Vũ cười tà, có cảm giác khoái trá khi được phục thù.
Dương Quân Nhiên tức giận bĩu môi xoay đầu lại vô ý khiến môi 2 người chạm sượt qua nhau. A… Mặt cậu bỗng chốc nóng bừng lên, thân mình cứng đờ, trong đầu có âm thanh hỗn loạn ầm ầm nổ vang. Bọn họ…cứ như vậy…hôn ?
Lý Thần Vũ cũng bị dọa ngây người, xúc cảm đôi môi mềm mại cả trong hiện thực lẫn trí nhớ dồn dập kéo đến, khơi gợi dục vọng sâu thẳm trong lòng hắn. Chẳng lẽ do hắn cấm dục đã lâu nên chỉ cần một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước thế này cũng đủ khiến hắn toàn thân khô nóng đến khó nhịn ? Trong bóng tối hơi thở của cậu thật gần, hương sữa tắm sạch sẽ nhàn nhạt vây quanh tại chóp mũi, bên tay cách một lớp vải là làn da nhẵn nhụi co dãn, Lý Thần Vũ giữ lấy không cho cậu đứng lên, nhanh như chớp lại chuẩn xác hôn lên môi cậu. Lần này không còn là vô ý nữa, mà thực sự là hôn.
Hắn hôn cậu…? Là chủ động, là cố ý chứ không phải vô tình. Dương Quân Nhiên cực độ hỗn loạn, cứng người mặc hắn hôn. Nụ hôn vừa dịu dàng ôn nhu vừa quyến rũ chứa đựng lửa nóng, ban đầu là phiến môi cọ xát, sau đó đầu lưỡi hắn mềm mại trơn trượt tiến vào trong khoang miệng, thực thuần thục mút lấy đầu lưỡi cậu.
Ha…Dương Quân Nhiên đỏ mặt thở dốc, thân mình hư nhuyễn tựa vào người Lý Thần Vũ. Cậu thích hắn, đó không phải là tình cảm anh em mà là tình yêu. Đúng vậy, đó là tình yêu giữa 2 nam nhân. Trong lòng cậu lúc này rất hỗn loạn. Cậu không rõ tâm ý của Lý Thần Vũ đối với cậu, hắn liệu có phải cũng thích cậu nên mới hôn, hay chỉ là xúc động nhất thời. Hơn nữa…hắn có phải gay hay không còn chưa biết. Một vấn đề khác, cả cậu và Lý Thần Vũ đều là người đàn ông, mang trên mình gánh nặng nối dõi tông đường, Dương gia suy đồi, trọng trách của cậu rất nặng, mà Lý gia khó khăn lắm nhờ Lý Thần Vũ hưng thịnh lên thì trọng trách ấy càng thêm nặng nề. Chỉ riêng điều này đã đủ để 2 người không được phép ở cạnh nhau. Còn vấn đề cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, cậu là người vô hình, tình trạng này có lẽ sẽ kéo dài vĩnh viễn, không nói cậu không thể sánh vai cùng hắn mà ngay cả tư cách lén lút ở bên hắn như lúc này cũng không có. Là hắn thương hại cậu mới cho cậu ở nhờ, sao cậu có thể vô sỉ kéo hắn vào con đường vạn kiếp bất phục được chứ ?
Càng nghĩ Dương Quân Nhiên càng thêm đau đớn trong lòng, vui sướng cùng ngượng ngùng từ nụ hôn đầu mang đến cũng không ngăn được những cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu. Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Tách.
“Tiểu Nhiên…?” Lý Thần Vũ còn đang rối rắm, chửi rủa chính mình vô nhân tính, còn chưa đem tình cảm rõ ràng đã gây ra hành động không còn lối thoát này, đang không biết giải thích thế nào với cậu lại bị giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi trên mu bàn tay dọa giật mình. “Tiểu Nhiên, ngoan, đừng khóc…là tôi không tốt, tôi không nên…” Hắn luống cuống chân tay lau nước mắt cho cậu, phát hiện càng lau nước mắt cậu càng chảy nhiều làm tim gan hắn cũng đau thắt lại.
“Thần Vũ, đối với anh em là ai ? Là bạn bè, đồng nghiệp hay là em trai ? Hoặc căn bản chỉ là một người dưng ?” Dương Quân Nhiên xoay người ôm lấy cổ Lý Thần Vũ, chôn mặt trong lòng hắn vừa khóc vừa nói.
Lý Thần Vũ mặc kệ cậu phát tiết trên người mình, áo ướt một mảng, cảm nhận được môi cậu mấp máy liền biết cậu nói gì đó nhưng hắn không sao nghe được. Hắn nhắm mắt lại, dùng cả tâm mình ra nghe, dần dần những âm thanh thì thào xuất hiện…
“Hẳn chỉ là một người dưng mà thôi. Em biết, em biết anh đối với em chỉ là thương hại. Em không tham lam, chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ, nhưng em biết sẽ có một ngày anh phải lấy vợ sinh con, anh sẽ có gia đình của riêng mình mà em cũng chẳng còn lý do gì để quyến luyến bên anh nữa. Vậy nên chỉ một lần thôi, em sẽ để mặc chính mình buông thả, em sẽ không tiếc nuối mối tình như bông hoa chưa kịp nở đã héo tàn này. Em sẽ không nói cho anh biết, không khiến anh phải khó xử phiền lòng. Em thích anh, cũng là yêu anh… Em yêu anh, Lý Thần Vũ.”
“…Em yêu anh, Lý Thần Vũ.” Bên tai vang lên âm thanh khàn khàn nghẹn ngào, Lý Thần Vũ đột ngột mở trừng mắt, câu cuối này anh nghe thấy thật rõ ràng.