Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Chương 15: Trận Chiến Kết Thúc


Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 15: Trận Chiến Kết Thúc

Lý Thần Vũ phân phó đám chuyên viên bảo mật toàn lực phá giải dãy mã hóa của Lương Vụ Thủy, nhưng đó chỉ là cố ý khiến gã nghĩ hắn liều mình bảo vệ hệ thống, đập tan chút cảnh giác cuối cùng của gã mà thôi. Chỉ tội đám nhân viên, lo lắng đến cuống quýt, tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán cũng không tìm ra biện pháp đối phó hacker.
“Mã hóa này chính là được phát triển từ dãy mã hóa mười năm trước cha tôi dùng để đối phó Trương gia, không thể không công nhận tài hoa của Lương Vụ Thủy, có thể biến một con dao cùn thành súng bắn tỉa hạng nặng.” Lý Thần Vũ biểu tình thoải mái nhìn biểu đồ trượt giá cổ phiếu đã chững lại hồi lâu nay lại có dấu hiệu rục rịch muốn xuống dốc. “Tôi đoán người làm giá cổ phiếu chững lại không ai khác cũng chính là gã.”
[Biện pháp duy nhất để giá cổ phiếu ngừng đi xuống không phải là rót tiền vào hay sao. Trong thời điểm này mà đưa vào thì phải mất đến mấy nghìn vạn.] Dương Quân Vũ liếc nhìn Lý Thần Vũ, cha con hắn cũng thật biết tính toán, khiến một kẻ cam chịu dâng số tiền lớn như vậy mà còn chịu tội danh cướp tài sản. Số tiền lớn như vậy phỏng chừng là do Lương Vụ Thủy làm việc vất vả suốt mười năm nay mới kiếm được.
“Phỏng đoán cuối cùng cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cớ xác thực không thể tùy tiện kết luận.” Lý Thần Vũ nhìn màn hình hiện lên cảnh báo tường lửa bị phá vỡ, khóe môi nhàn nhạt mang ý cười.
[Giả vờ thâm hiểm.] Dương Quân Nhiên liếc mắt khinh bỉ.
Chỉ có vẻn vẹn 8 người biết hệ thống hiện tại là giả, chứa dữ liệu đã qua chỉnh sửa còn có vi-rut dung hợp khóa nên đám chuyên viên trừ mấy người xây dựng hệ thống thì ai cũng lo đến rối tinh rối mù, ồn ào cực độ. Mắt thấy toàn bộ hệ thống đã bị khống chế, mỗi người đều cảm thấy mệt mỏi cực độ, mất hết ý chí chiến đấu. Bọn họ đã thua rồi, thua thảm bại. Bầu không khí vốn hỗn loạn lại trùng xuống như nhà có tang.
“Tổng giám đốc đưa ra chỉ thị mới”, Ngô Thanh nhu nhu cái trán, thấy sự oán hận đáng sợ trong mắt mọi người.
“Chỉ thị cái rắm, mất bò mới lo làm chuồng sao ?”
“Đều đã thua rồi, còn muốn ra cái gì chỉ thị ? “
“Mọi người trước bình tĩnh một chút, Tổng giám đốc nói hiện tại cá đã sa lưới, là thời cơ tốt để bày binh bố trận. Hiện tại 50 người chia thành 5 tổ, mỗi tổ chịu trách nhiệm một khu vực trong thành phố, thiết lập mạng lưới theo dõi cấp cao. Chỉ cần tổ nào phát hiện được chút dấu vết gì lập tức sẽ được thưởng một ngàn tệ.”

“Thật sao? Trợ lý Ngô anh không đùa chúng tôi đó chứ?” Cả đám người dường như ngửi được mùi tiền, nhao nhao thi nhau gào thét.
Ngô Thanh mỉm cười, cắt đứt vui sướng của họ, “Tiền của Tổng giám đốc không dễ lấy như vậy đâu.” Cả đám người một bộ ỉu xìu, quả thực muốn thiết lập hệ thống truy tìm không đơn giản, hơn nữa còn là mục tiêu chưa được định vị.
“Mọi người làm việc đi, sau trận chiến này Tổng giám đốc chắc chắn sẽ khao các anh em một chầu lớn.” Một người rất có khí thế đứng dậy kêu gào, không khí nhất thời được hâm nóng tràn đầy nhiệt huyết.
Trong phòng thử game chuyên dụng của Tổng giám đốc, Dương Quân Nhiên và Lý Thần Vũ ngồi trên sô pha ôm thành một đoàn, ánh mắt chăm chú theo dõi màn hình.
[Đã hơn nửa đêm rồi, tên cáo già kia không phải muốn chúng ta bắt gã sao, như thế nào lại chậm chạp không chịu xuất hiện ?] Dương Quân Nhiên có chút mệt mỏi nhu nhu trán, oán hận càu nhàu.
“Có muốn nghỉ ngơi một chút trước không ?” Lý Thần Vũ đau lòng cậu, cầm nước nhỏ mắt ân cần ngửa đầu cậu ra sau nhỏ xuống vài giọt.
[Không sao, qua trận này anh đãi tôi ăn một bữa lẩu hải sản thật ngon là được.]
“Chỉ cần cậu không ngán, ngày nào cũng ăn tôi vẫn đáp ứng.” Lý Thần Vũ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như muốn hòa tan cậu, không khí khó khăn lắm mới thoát li tình thế ái muội cứ như vậy bị phá vỡ.
Tít tít tít. Trên màn hình, một chấm đỏ nháy liên tục dẫn đến sự chú ý của 2 người. Dương Quân Nhiên lập tức đem hình ảnh khu vực kia phóng to lên. [Đối tượng ở phía bắc trung tâm thành phố, là khu vực của tổ 3, anh mau cho người điều tra khu vực đó, đem Lương Vụ Thủy bắt lấy.]

“Không đúng, đây là dấu hiệu giả.” Lý Thần Vũ cau mày, lời nói rất khẳng định.
[Vì sao anh lại nói vậy ?] Dương Quân Nhiên khó hiểu, [Vị trí này không phải tòa nhà cũ của MNG sao ?]
“Tôi chắc chắn gã không ở đó, gã ở ngay bên cạnh chúng ta mà thôi. Ở đây, cậu nhìn xem”, Lý Thần Vũ phóng to một khu vực khác, chính là tòa nhà NGS của họ, “Từ đầu đến cuối Lương Vụ Thủy chưa từng là người của MNG hay Trương gia, đó đơn thuần chỉ là mối quan hệ hợp tác, thực chất Lương Vụ Thủy vẫn luôn trong trạng thái vô thức xem bản thân là người của NGS, dù việc làm nội gián bị phát giác, trong lòng chịu giày vò của lương tâm, không còn mặt mũi ở lại NGS nhưng lòng trung thành của gã gián điệp đó lại không cho phép gã thực sự vì Trương gia, vì MNG mà trả thù NGS của Lý gia. Vậy nên tôi có thể khẳng định, gã không ở trong tòa nhà của MNG cũ. Vậy suy ngược lại, nếu gã không ở tòa nhà MNG cũ thì sẽ ở trong khu vực gần NGS, thậm chí là ở ngay trong tòa nhà này cũng không phải điều không thể.”
Dương Quân Nhiên cẩn thận suy ngẫm cũng cảm thấy Lương Vụ Thủy thật sự có khả năng ở ngay cạnh bọn họ giở trò. Việc cắt điện hẳn không nằm trong kế hoạch vậy nên gã sẽ ở một vị trí gần quan sát bọn họ… Từ từ đã, quan sát? Trong nháy mắt tinh quang chợt lóe, Dương Thần Vũ vội nhắn cho Lý Thần Vũ một tin [Gã rất có thể ở tại một nơi có thể trực tiếp quan sát chúng ta mà không gặp trở ngại. Thử tra xét những tòa cao ốc trực diện chúng ta xem.]
“Tôi đã sớm nghĩ đến khả năng này,” Lý Thần Vũ gật đầu, đem điện thoại cầm lên định gọi cho Ngô Thanh, lại bị Dương Quân Nhiên chặn lại.
[Dùng điện thoại của tôi], cậu chính là lo lắng điện thoại của Lý Thần Vũ bị theo dõi. Tuy khả năng này rất khó xảy ra vì cậu luôn theo bên người Lý Thần Vũ, có kẻ lén cài thứ linh tinh vào điện thoại của hắn cậu không thể không biết nhưng muốn nghe lén các cuộc gọi thì có rất nhiều cách, không nhất thiết phải trực tiếp động chạm tới thiết bị, cho nên cậu vẫn là cẩn thận nhắc nhở Lý Thần Vũ.
Hắn tiếp nhận điện thoại từ tay cậu, là một chiếc di động không phải loại đời mới nhất nhưng cũng không lỗi mốt, màu lục nhạt êm dịu tươi mát, hình nền là một đôi cá vàng hoạt hình đáng yêu. Lý Thần Vũ phì cười, hình nền này có thể lý giải là do cậu quá yêu thích hải sản hay không ?
“Được.” Lý Thần Vũ biết lo lắng của cậu, không do dự cầm lấy gọi cho Ngô Thanh.
“Sếp.” Đầu bên kia vang lên tiếng Ngô Thanh.

“Cho người tra xét kỹ càng các tòa nhà trực diện NGS của chúng ta, xem có người nào họ Lương hay không.”
“Vâng.”
[Gã có thể sẽ đổi tên.] Dương Quân Nhiên cảm thấy việc tra xét này sẽ chẳng đem lại hiệu quả gì.
“Tôi biết, thậm chí việc này còn đánh rắn động cỏ.” Lý Thần Vũ nhẹ gật đầu, “nhưng tôi không nghĩ ra biện pháp nào khác.”
[Vẫn còn một cách.] Dương Quân Nhiên bỗng phát hiện từ ngày ở bên cạnh Lý Thần Vũ càng ngày càng thông minh hơn, cũng lắm mưu mô quỷ quyệt hơn, cái này người ta gọi là gần mực thì đen phải không ? [Chúng ta 2 người trực tiếp đi tìm gã. Không phải mấy cảnh truy bắt trong phim vẫn thường để cho nhân vật chính đi lung tung tìm ra kẻ địch, còn những tên lâu la thì đi mòn gót cũng không thấy sao ?]
Lý Thần Vũ vô lực đỡ trán, “đời thực hoàn toàn khác với phim, hơn nữa tôi đi còn muốn gây chú ý hơn so với đám lâu la, cậu chắc tôi đích thân đi kiếm gã, gã sẽ vờ như không nhận ra để tôi bắt được ?”
[Tôi có thể giúp anh ngụy trang hoàn hảo, ngay cả cha mẹ anh cũng không nhận ra.] Dương Quân Nhiên hắc hắc cười. Cuối cùng vẫn là Lý Thần Vũ hướng Ngô Thanh hủy lệnh truy tìm, theo ý của cậu cởi tất cả tây trang giày da, mặc lên áo khoác jacket da màu đen, quần bò ống côn rách gối cùng bốt cao cổ có gắn đinh. Tất cả đều màu đen lạnh lùng, cứng ngắc chật chội đến khó chịu và biến hắn hoàn toàn thành người khác. Nhưng nhiêu thế Dương Quân Nhiên cũng chưa tha cho hắn, cậu còn bắt hắn kẻ viền mắt đen như kẻ mấy nghìn năm chưa được ngủ, đem tóc được chải gọn gàng của hắn vò rối tung như mốt của mấy tên vô gia cư, phụ kiện trên dưới từ mũ lưỡi trai in hình đầu lâu, vòng cổ là một đám xích sắt nặng trịch, vòng tay gắn đinh, đến thắt lưng may mắn tránh thoát số phận hắc hóa, là một màu lam sậm có gắn một đoạn xích nhỏ màu bạc đều đầy đủ không thiếu thứ gì.
Lăn qua lộn lại nửa tiếng cuối cùng cũng xong, Lý Thần Vũ phát hiện hắn lúc này quả thực đến cha mẹ cũng nhận không ra nữa.
[Được rồi, đến cả trợ lý Ngô cũng chẳng nhận ra anh được, không cần lo kẻ chưa gặp anh mười năm có thể nhìn ra cái gì. Chúng ta mau đi thôi, không thể để Lương Vụ Thủy thất vọng vì anh không tìm ra gã được.]
“Đây là tòa nhà đối diện NGS, theo suy đoán ban đầu của chúng ta thì nó là nơi có khả năng Lương Vụ Thủy ẩn náu nhất.” Lý Thần Vũ nheo mắt, nhìn ánh đèn trên tầng cao nhất, nơi đó trực tiếp đối diện với cửa kính văn phòng hắn. Có nghĩa là nếu 2 người trong mỗi phòng đều đứng trước cửa kính lớn, sẽ trực tiếp thấy nhau.
[Anh đoán gã sẽ ở tầng nào?] Dương Quân Nhiên đi sát bên cạnh Lý Thần Vũ, cậu không muốn bị ai đó bất ngờ đụng trúng.

“Nhiều khả năng là tầng cao nhất.” Lý Thần Vũ kín đáo kéo tay Dương Quân Nhiên, cẩn thận bảo vệ cậu, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra. “Kể ra cũng lạ, không biết vì sao vài năm trước khu đất trống vốn sắp chuẩn bị biến thành bãi gửi xe của NGS thì lại bị cướp thầu. Kẻ đó quả thực rất có đầu óc kinh doanh, chỉ với một tòa nhà cũng kiếm lãi mấy trăm vạn một tháng. Hơn nữa kẻ đó còn cố ý xây nó ngang bằng NGS, khiến 2 tòa nhà cao cứ như tháp đôi vậy.”
Đơn giản hỏi tiếp tân một hồi, Lý Thần Vũ cũng Dương Quân Nhiên vội vã chạy lên tầng cao nhất. Không ngờ được gã thế nhưng quả thực ở đây, hơn nữa họ tên cũng không thay đổi. Mọi suy đoán của họ hoàn toàn chính xác. Ngay cả phòng gã bao cũng nằm ở vị trí dễ dàng quan sát sang phòng Tổng giám đốc của hắn nhất.
Cộc cộc cộc.
“Vào đi.” Âm thanh khàn khàn của Lương Vụ Thủy vang lên, bình thản tự nhiên chẳng có chút lo lắng nào.
“Lương thúc, trò chơi kết thúc rồi.” Lý Thần Vũ tiến vào, khóe môi cười lạnh không ngừng.
“Thật không nghĩ đến sau bao nhiêu chuyện ta đã làm mà vẫn còn được nghe một tiếng “thúc”. Tiếu Vũ, cháu không trách ta sao?” Lương Vụ Thủy mỉm cười từ ái, thật giống một vị trưởng bối gặp lại đứa cháu yêu quý sau nhiều năm.
“Lương thúc, cháu biết tất cả mọi chuyện rồi. Cha cháu mất cũng đã lâu, thù hận năm đó nên quên thì quên, thúc không cần tự trách. Thời gian qua đã quá đủ rồi, thúc không nợ gì Lý gia nữa. Dù năm đó thúc bước chân vào NGS đích thực là có động cơ nhưng rốt cuộc vẫn là ba cháu phát hiện sớm mà ngắn cản hoặc sự thật là ngay từ đầu thân phận nội gián này thúc không tình nguyện. Tất cả sự việc ngày hôm nay thúc không phải có ý định đánh sụp NGS mà ngược lại muốn tạo động lực thúc đẩy cháu. Lương thúc, cháu rất cảm kích thúc, càng không oán hận thúc, nhưng số tiền thúc vất vả kiếm được suốt mười năm qua cháu không thể không có lương tâm mà lấy đi được, cháu sẽ coi như thúc đang đầu tư vào công ty cháu vậy. Ngày mai cháu sẽ chuyển cho thúc 15% cổ phần, cũng sẽ trả lại một phần tư số tiền thúc dùng để cứu giá cổ phiếu của công ty cháu kia.”
Lương Vụ Thủy hốc mắt đỏ bừng, tiến lên ôm lấy Lý Thần Vũ, trong khoảnh khắc ấy Dương Quân Nhiên bỗng thấy trái tim mình đau nhói như bị kim đâm, dự cảm bất an trào lên mãnh liệt.
Phập. Hàn quang lóe lên, máu tươi nhất thời vẩy ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.