Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 6
Hình như vụ làm ăn của Selene thuận lợi trở lại nên trông cô rất thoải mái trong suốt chuyến đi. Chúng tôi dừng chân trước một nhà nghỉ dọc đường. Tôi phải chấp nhận sự thật là hầu hết các nhà nghỉ trên những tuyến đường dài đều rất lộn xộn. Không phải cave thì cũng là nơi tập họp của bọn du đãng. Khi chúng tôi bước vào trong, có mấy tên cầu bơ cầu bất xăm trổ đầy mình nhìn chúng tôi chằm chằm khiến tôi rợn người dù biết chúng chẳng dám làm gì tôi.
Selene chườm đá lạnh lên vết thương trên mặt của tôi làm tôi khẽ rên lên vì đau.
– Aw, lạnh quá! Có chắc cách này hiệu nghiệm không vậy, Selene?
Selene gật đầu, giọng đều đều:
– Chắc chắn. Ngày xưa tôi vẫn làm thế ẹ tôi sau mỗi lần bà cãi nhau với bố tôi. Rất hiệu nghiệm.
Tôi lặng người một chút rồi lí nhí nói:
– Em xin lỗi
– Ừ.
Không khí bỗng chìm vào im lặng. Tôi bối rối vì đã gợi lại chuyện không vui của Selene. Cho dù bạn không ưa một ai đó thì dù vô tình gợi nhắc họ về quá khứ buồn thì cũng cảm thấy bản thân tội lỗi phần nào. Sự im lặng vẫn cứ tiếp diễn ngay cả khi vết thương trên mặt của tôi được chăm sóc xong và Selene bỏ ra ngoài đi đâu đó. Lần đầu tiên tôi tò mò về quá khứ của Selene nhưng sự tò mò ấy đã bị tôi gạt phắt đi bởi chính Selene ở hiện tại tôi còn không hiểu và không muốn hiểu nữa là quá khứ của cô.
Cách vài trăm mét là một nhóm đông người du mục quây quần lại để dựng làng tạm thời, nói đúng hơn là một buổi hội hay lễ gì đó. Nó rất náo nhiệt, đông vui ồn ã. Tiếng nhạc văng vẳng tới tận phòng chúng tôi. Ngó qua cửa sổ, tôi có thể thấy một khoảng trời sáng rực khác hẳn với cái ảm đạm và buồn bã trong này. Tôi cảm thấy hứng khởi và muốn ra ngoài đó chơi thỏa thích. Từ trước tới giờ tính ham vui của tôi thắng trong hầu hết các trường hợp. Lần này cũng vậy. Dù biết bản thân đang bị giam nhưng tôi vẫn nhất quyết phải đi bằng được. Bạn có thể gọi tôi là con thần kinh vì dám đòi đi chơi trong khi thân mình bị giam giữ nhưng tôi khi đó vẫn là một đứa trẻ. Có lẽ gắng nài nỉ Ivan (anh ta là người duy nhất tôi tin tưởng trong đám lâu la đó) đi cùng thì chắc chúng cũng cho tôi ra. Nhưng khi vừa mở cửa phòng thì thấy Selene đứng trước mặt. Chết tiệt! Tôi thầm rủa. Sao cô ta xuất hiện đúng lúc quá vậy?
– Đi đâu? – Selene cau mày hỏi, trông cô không được vui.
– Em… – Tôi lắp bắp – ở ngoài kia có lễ hội có vẻ rất vui, em muốn đi.
– Sao? – Selene nhìn tôi như thể tôi vừa phạm phải tội gì khủng khiếp lắm- Ai cho đi mà…
– Em tính đi cùng Ivan. Ivan sẽ quản em. – Tôi gượng cười.
– Không được!
Sau đó thì tôi phải gắng nài nỉ Selene gần 10 thì cô ta mới đổi ý. Tôi đoán là vì cô không muốn nghe tôi mè nheo nữa nên mới gật đầu. Selene đi cùng tôi, giắt một khẩu súng ngắn sau lưng và khoác jacket đen bên ngoài để che nó đi. Trước khi đi cô còn nán lại vài phút để dặn dò gì đó với đàn em.
Lễ hội chỉ cách nhà nghỉ khoảng 300m về phía bắc. Tôi tạm quên đi tình trạng hiện giờ của mình, hào hứng tham gia các cuộc vui. Khá nhiều người hỏi viết thương trên mặt tôi thì tôi trả lời là do chống lại một tên du đãng trên đường về và may là tôi thoát được. Tôi không nhớ mình đã tham gia bao nhiêu trò, chỉ nhớ là tôi đã rất vui vẻ và Selene không tham gia trò nào cả. Cô chỉ đứng nhìn và hào phóng chi trả cho tất cả. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình được nâng từ mức “nô lệ” lên “gái bao”. Một nguyên tắc ngầm cô đặt ra trước đó là tôi không được giữ một xu nào trong người.
Khi đi cùng nhau tôi có thể nhận thấy rằng hình như mọi ánh mắt đang đổ dồn về chúng tôi một cách kín đáo và ngưỡng mộ. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp như Selene vẫn luôn thu hút mọi ánh nhìn. Nếu họ mà biết được cô ta là một “bà trùm” hay là đồng tính và người đi bên cạnh là tình nhân của cô thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào.
Đã khuya, chúng tôi định quay về nhà nghỉ thì tôi chợt thấy một bà bói người Gypsy. Không cần xin phép Selene, tôi đi tới chỗ bà ấy. Cô lặng lẽ bước theo sau tôi. Bà lão chào chúng tôi bằng một nụ cười đôn hậu rồi mời chúng tôi ngồi đối diện với bà. Có một bộ bài tarot được đặt trước mặt tôi.
– Cô bé có gì muốn hỏi?
“Bao giờ tôi mới thoát khỏi cô ta?” – Đó là câu tôi muốn hỏi nhất nhưng chỉ dám giữ lại trong đầu.
– Ừm, hỏi về tình duyên được không bà? – Tôi chọn một câu mà phần nhiều lũ con gái tuổi teen như tôi thường hỏi. Tôi mong trong câu hỏi tình duyên ấy có chỉ cho tôi lối thoát thân.
Bà ấy gật đầu, đưa cho tôi bộ bài, bảo tôi vừa xáo bài vừa nghĩ tới điều tôi muốn hỏi. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến John…
Và có chút băn khoăn về kẻ đang biến tôi thành nô lệ tình dục kia nữa…
Tôi đưa lại bộ bài cho bà. Bà trải bài ra, bảo tôi dãy rút ra 6 lá và tôi làm theo. Tôi đưa từng lá bài cho bà. Bà ấy cầm lần lượt từng lá xếp theo hình chữ “L”. Tôi chỉ nhớ ý nghĩ cùa 3 lá bài vì chuyện xảy ra cũng đã lâu và tôi cũng chỉ mới nhớ ra nó gần đây. Đó là 3 lá lần lượt trả lời cho 3 câu : “Trải nghiệm tình yêu trong quá khứ? Hiện tại? Tương lai?”. Lá “The Star” cho quá khứ, một trải nghiệm tình yêu đầy hi vọng và đẹp đẽ nhưng không thành. “John”- tôi thì thầm, không màng tới tới cái cau mày của Selene. Lá “The Devil” cho hiện tại, nó liên quan tới tình dục nhiều hơn và tôi đang dính vào nhiều điều tồi tệ. Tôi liếc nhìn Selene đang nhếch mép cười nhạt vào lá bài rồi nhìn “The Devil” thầm nghĩ: “Chính xác ra là tôi đang bị trói vào một con quỉ thật sự!”. Và lá bài “The Tower” cho tương lai: sụp đổ, thất vọng và đau đớn. Tôi bần thần nghĩ có chăng đây là tương lai của tôi và John, chúng tôi thật sự không thể đến với nhau được ư?
Tạm biệt bà lão Gypsy để ra về, tôi nhờ Selene mua thêm một chai rượu nhỏ để uống dọc đường bởi tôi chưa đủ tuổi để mua rượu. Selene đưa chai rượu cho tôi. Tôi không khách khí giật lấy nó từ tay cô, mở nút chai và tu liền một lúc mấy ngụm trước cái nhìn bình thản của cô. Loại rượu Selene mua có nồng độ cồn khá nhẹ nên nó lạt đối với một người từng tu đủ thứ rượu mạnh trước đó như tôi. Tôi bảo cô lần sau mua loại rượu nào nặng hơn nữa, rượu gì mà như nước lã. Tôi đang rất không vui vì John, lại thêm mùi rượu vào nên tâm trạng càng tệ.
Lúc về, tôi đi trước Selene vài bước, miệng vẫn thỉnh thoảng tu vài ngụm rượu nước lã. Lúc này tôi không muốn nhìn bản mặt của cô ta. Lẽ ra tôi được yên ổn sống hạnh phúc với những giấc mơ của mình. Tại cô ta mà tất cả đều bị dẹp sang một bên. Tôi hận cô ta vô cùng. Quãng đường trở về trong im lặng. Selene rất kiệm lời còn tôi thì chẳng bao giờ mở miệng gợi chuyện với cô. Đột nhiên cô kéo tay tôi lại khiến tôi mất đà ngã vào cô. Hơi rượu làm tôi bốc hỏa và hung hăng đẩy Selene ra thì bất ngờ cô hôn tôi. Tôi vô thức buông rơi chai rượu đã vơi một nửa. Đây là lần đầu tiên cô hôn tôi mà không mang chút dục vọng nào, nó thật sự rất nhẹ nhàng, thanh thuần và trong sáng như thể tôi là người yêu của cô vậy. Nó khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
Đêm hôm đó tôi bị đẩy vào trong xe của cô và để mặc cô chiếm đoạt mình như cô đã làm nhiều lần trước đó. Selene không đủ kiên nhẫn chờ tới khi chúng tôi về phòng.
Rất lâu sau này, khi nhìn cô lần cuối cùng qua làn nước mắt, tôi mới nhớ ra chuyện bói tarot ngày trước và cay đắng hiểu ra rằng: lá “The Tower” sụp đổ, thất vọng và đau đớn ngày đó tôi đã rút không phải nói về John mà là cô, Selene Silvester…