Người Tình Mafia

Chương 5


Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 5

Agrrr…..
Tôi gắng đẩy Selene ra khi cô đang làm cho cổ tôi rớm máu nhưng không được. Hôm nay cô có vẻ “bạo lực”. Cô ấy liên tục cắn tôi. Ngực tôi, vai tôi, cổ tôi và cả môi tôi nữa đều in dấu răng của cô. Đây là lần thứ hai tôi và cô quan hệ. Cảm giác ghê tởm vẫn như lần đầu. Sau 24 giờ trừng phạt tôi xong, Selene đã lập tức đè tôi xuống nệm khiến tôi giật nảy mình lên khi lưng chạm xuống nệm. Mặc cho tôi kêu đau, cô vẫn làm những gì mình muốn. Tôi vì trận đòn hôm trước mà sức lực như tiêu tan nên không thể phản kháng lại một cách mạnh mẽ như lần trước. Cũng may mà bên dưới cô khá dịu dàng, chỉ là cách cô hôn rất bạo lực.
Chuyện đó lặp đi lặp lại cả tuần, Selene cố tình động vết thương của tôi khi ấn tôi thật mạnh xuống nệm khiến chúng nhức nhối hơn để buộc tôi ngoan ngoãn nằm dưới thân cô. Dần dần tôi cũng thôi không phản kháng cô nữa khi nhận ra càng chống lại Selene thì cô sẽ càng làm tôi đau đớn. Selene rất hài lòng với sự ngoan ngoãn này mà nhẹ nhàng với tôi hơn.
Đêm nay cũng như mấy đêm trước, tôi lại cùng Selene chơi những những trò tình ái suốt đêm. Kết thúc trò chơi, Selene vuốt tóc tôi, hôn lên những vết cắn trên người tôi. Cô hôm nay thật kì lạ nhưng tôi chẳng hơi đâu tìm hiểu xem đã có chuyện gì sau mấy đợt ân ái triền miên với cái lưng đau nhức như vậy. Selene nằm cạnh tôi thi thoảng vẫn buông những tiếng thở dài còn tôi thì cố quên đi cơn đau để ngủ với hi vọng sáng mai tỉnh dậy sẽ nhận ra mọi thứ chỉ là giấc mơ…
– Rose! Rose! Dậy ngay!
– Hmm? Mấy giờ rồi? – Tôi đang ngủ ngon thì bị Selene gọi dậy.
– Chúng ta phải rời đi ngay!
– Sao cơ? – Tôi gắng ngồi dậy.

– Nhanh lên!
Giọng của Selene không giữ được vẻ lãnh đạm như mọi khi, nó nghe rất vội vàng và cả lo lắng nữa. Nó làm tôi tỉnh ngủ. Tôi dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn biết tốt nhất là nghe theo cô.
Chúng tôi xuống tầng trệt. Cả căn nhà tối om. Điện cả khu đã bị ngắt, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà chúng tôi mới thấy được đường đi. Bàn tay đang toát mồ hôi lạnh của Selene nắm lấy tay tôi khiến tôi cảm nhận được sự nguy hiểm mà chúng tôi đang đối mặt. Tôi cảm giác như mình đang tham gia vào một bộ phim hành động vậy, hồi hộp không biết mình sẽ bị giết lúc nào. Những trải nghiệm kiểu như vậy sau này tôi cũng được nếm lại nhiều lần.
Cuối cùng thì tất cả lên xe an toàn và phóng với tốc độ kinh hoàng. Hẳn đã có chuyện gì khủng khiếp lắm. Có thể là cảnh sát đã mò ra họ hay một băng mafia nào đó đang đe dọa.
– Chết tiệt, Robert! Làm thế đéo nào mà hàng bị kẹt? – Selene cố kiềm giọng mình lại để không hét lên.
– Có thể chúng ta quên hối lộ ông hải quan mới lên thay? – Người cầm vô-lăng tên Robert ấy gợi ý.
– Sao?

– Cái gã William vui vẻ đã bị bắt rồi. Bây giờ là có một tay mơ nào đó lên thay cho ông ta và chúng ta vẫn chưa hối lộ cho hắn. Hình như hắn tên là Peter, Peter Kingston.
– William bị bắt lúc nào?
– 2 giờ trước.
– Hàng cũng bị kẹt hơn một tiếng trước. – Selene nghiến răng.
– Vâng, cô Silvester, ta phải làm sao đây? – Hắn đưa một tờ giấy ra sau. – Số điện thoại của hắn. Thằng Chris vừa mới dò được và nó cũng ở đó…
Selene gật đầu. Cô giật lấy tờ giấy. Xe tấp bên lề. Selene lao ra ngoài, sử dụng điện thoại công cộng và chắc là gọi cho cái ông Peter gì đó. Cuộc nói chuyện đã kéo dài hơn 10. Mệt mỏi, tôi ở trong xe quyết định nằm dài trên băng ghế sau để tiếp tục ngủ. Hình như đêm nay tôi không được phép ngủ thì phải. Chỉ mới nhắm mắt được một chút thì tôi cảm thấy môi mình ươn ướt. Có ai đó đang hôn tôi, rất lạ lẫm. Môi người đó nhàn nhạt và thô ráp, không mềm mại và người đó cũng không có mùi nước hoa đắt tiền phảng phất. Tôi giật mình mở mắt và đẩy cái người đang hôn tôi ra. Là Robert.

– Sao thế, Rose? – Hắn cười nham nhở nhìn tôi- Selene vẫn ở trong cái bốt kia để đàm phán. Cô ấy bảo đưa em đi trước. Lát sẽ có xe đón cô ấy sau. Chúng ta hẹn nhau trong vòng 3 tiếng nữa gặp nhau cạnh hồ. Chỗ này là bìa rừng, ban đêm chẳng ai lai vãng đâu. Trong xe chỉ có anh và em và còn lâu lắm mới hết 3 tiếng. – Hắn đưa tay vuốt má tôi làm tôi nổi hết da gà. – Ngoan, chỉ 15 thôi!
– Thôi đi! – Tôi gắt – Để tôi yên!
– 50$? Thế nào? Selene sẽ không biết chuyện em và anh đâu. Với lại đằng nào em cũng còn gì đâu? Anh cá rằng Selene chắc chắn không thể làm em thỏa mãn như anh được. Dù sao cô ta cũng chỉ là phụ nữ.
– Nhưng cô ta không làm tôi thấy tởm bằng anh! – Có lẽ điều này nó hơi mâu thuẫn với suy nghĩ của tôi rằng thà bị cưỡng hiếp bởi một người đàn ông còn hơn là bởi một người phụ nữ như Selene, nhưng chính xác là lúc đó tôi cảm thấy gã đó vừa đáng tởm lại vừa đáng khinh, cái loại còn tệ hại hơn cả Selene.
Hắn khựng lại. Nhân lúc đó, tôi tông cửa xe chạy ra ngoài. May cho tôi là hắn quên khóa cửa xe. Tôi chạy hết tốc lực lao vào bóng tối. Tôi không biết và cũng không cần biết mình đang chạy đi đâu. Tôi phải thoát khỏi hắn.
Giờ nghĩ lại, lẽ ra lúc đó tôi nên chạy vào trong rừng mới phải. Nếu tôi làm thế, biết đâu tôi đã sớm thoát khỏi Selene.
Tiếng động cơ xe gầm rú bên tai và ánh đén pha sáng rực sau lưng khiến tôi còn hoảng loạn hơn nữa. Hắn đã đuổi kịp. Hắn túm lấy tóc tôi giật lại đằng sau. Hắn gầm lên như một cho thú, liên tiếp tát tôi còn miệng thì liên tục chửi tôi bằng đủ thứ tục tĩu:
– Đồ khốn khiếp! Mày tưởng mày là ai, hửm? Từ chối tao? Mày làm như mày có giá lắm hả con đĩ? À không, mày không phải là đĩ. Mày chỉ là một thứ đồ chơi, một con nô lệ thôi! Mày thậm chí không bằng một con đĩ hạng bét!…

Tôi chỉ biết ôm đầu bất lực để đỡ lấy những cái tát của hắn. Từng lời hắn nói như cứa vào tim tôi. Tôi biết điều hắn nói không hẳn là sai. Tôi tự ý thức được hoàn cảnh cùa mình lúc đó. Tất cả những gì tôi có thể làm là quanh quẩn trong phòng và phải cắn răng chấp nhận những yêu cầu của Selene và chì mình cô mà thôi. Người ta có thể gọi những người như tôi là “gái bao”. Nhưng gái bao còn được tự do và tự nguyện vì lợi ích nào đó từ kẻ bao cô ta. Còn tôi, tôi không tự do, không tự nguyện và cũng chẳng cần ở cô điều gì. Có lẽ từ “nô lệ” đúng với tôi hơn. Cuối cùng hắn cũng ngưng lại, quẳng tôi sang một bên, ánh mắt hắn ngỡ ngàng nhìn về phía trước. Tôi cũng dõi theo ánh nhìn của hắn. Selene và đàn em của cô ta đang ở đây, ngay trước mặt. Tôi thở phào tạ ơn Chúa. Tôi không thoát khỏi Selene nhưng ít nhất là tôi cũng thoát khỏi thằng khốn này.
– Làm thế nào mà…? – Hắn lắp bắp hỏi. Trông hắn như một con cừu non tội nghiệp đứng trước một bầy sói. Tôi cười khẩy. Ra là hắn không chỉ đáng tởm, đáng khinh mà còn hèn nhát nữa.
– Tôi để quên cái túi xách trên xe. Trong đó có một cái điện thoại di động được cài GPS.
– Sao cô dám xài GPS? Bọn cớm sẽ lùng ra cô.
– Thế nên cái túi xách mới ở trên xe anh. Hai người vốn để đánh lạc hướng chúng mà. Chuyện với ngài Kingston khá suôn sẻ và với một số cảnh sát nơi đây nữa. Họ đã bỏ qua cho chúng ta vì thế mà hai người không cần phải làm mồi nhử nữa. Tôi đến để đưa hai người đi cùng. Quay về xe và tiếp tục thôi. Không nên tiếp tục dây dưa ở đây.
Tôi thấy cơ mặt hắn giãn ra. Còn Selene, không biết có phải do tôi tưởng tượng không mà trong một khoảnh khắc, tôi thấy mắt xanh cô lóe lên một tia sáng kì dị như mắt sói trong đêm. Selene tới gần tôi kéo tôi đứng dậy. Chúng tôi quay trở về xe của Robert. Trên xe, Selene xem xét mấy vết bầm tím trên gương mặt tôi. Tôi hoàn toàn không thể đoán được cô nghĩ thế nào về những vết thương này do gã kia gây ra cho tôi nhưng tôi biết là cô lo cho tôi. Thế rồi cô hôn môi tôi. Tôi mở to mắt nhìn cô rồi nhìn Robert qua kính chiếu hậu có thể thấy hắn kinh ngạc thế nào. Tôi khẽ rên vì lưỡi cô chạm vào vết cắt trên môi tôi. Rồi tôi cũng nhắm mắt hôn đáp trả lại cô.
Chọc tức gã Robert bằng cách này cũng khá thú vị nhưng sau này tôi mới hiểu nó cũng là lời cảnh báo ngầm của Selene cho hắn vì từ đó Robert không bao giờ dám bén mảng gần đến tôi nữa với một ngón tay út bị mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.