Người Tình Mafia

Chương 7


Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 7

Những tia nắng xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào mắt khiến tôi khó chịu tỉnh giấc. Tôi nheo mắt tránh cái chói chang của mặt trời, cố nâng người để gượng dậy nhưng không thể. Selene vẫn đang ngủ, cô nằm trên người tôi và ôm tôi cứng nhắc. Mùi hoan ái vẫn còn trong cái xe này làm tôi thêm khó chịu. Không phải lần đầu tôi ngủ với cô nhưng cái chuyện đó vẫn khiến tôi ghê sợ. Tôi hoàn toàn là “gái thẳng”, việc phải làm tình với một cô gái khác khiến tôi thấy kinh tởm.
Cuộc hành trình không biết nơi đến của tôi cứ lặng lẽ diễn ra như vậy trong suốt hơn năm trời. Họ đưa tôi đi và tôi buộc phải theo họ. Những điểm dừng chân không bao giờ quá 4 tháng. Tôi chỉ biết là Selene buôn vũ khí và ma túy, hình như cũng nhúng tay vào việc buôn người nữa. Tôi ngờ là chuyện gì cô cũng nhúng tay vào. Họ vượt qua trót lọt các trạm kiểm soát bằng những tờ giấy màu xanh.
Có lần tôi nghe lén cuộc trò chuyện của Selene với một đàn em của cô. Hắn đã hỏi cô đại loại là mang cái đồ vô tích sự tức là tôi theo làm gì, chỉ tổ vướng bận chân tay. Selene vừa kiểm tra súng vừa trả lời rằng:
– Có nhiều lí do. Chủ yếu là hắn. – Nói đến đây Selene thở hắt, đôi mắt xanh vốn bình lặng bỗng xao động. – Tôi muốn hắn phải dằn vặt, phải đau đớn…
Tên đó định hỏi thêm nữa nhưng Ivan chạy tới cắt ngang bằng một thông báo có chuyện gì đó và thế là cả ba lên xe đi mất.
Tôi không biết “hắn” của cô là ai nhưng chắc phải có dính dáng đến tôi thì cô mới mang tôi đi. Tối đó, nagy cả trong lúc làm tình với Selene, tôi cứ miên man nghĩ về “hắn”, gắng đoán xem đó là ai nhưng đành chịu. Sự không tập trung của tôi khiến cô không hài lòng. Cô bảo tôi những lần sau tôi phải tập trung. Cô thích làm tình với người chứ không phải là với khúc gỗ!
Chặng dừng chân trong 3 tháng kế tiếp của chúng tôi là một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô. Tôi nhớ rất rõ cái thị trấn này bởi nó là nơi đánh dấu đậm nét chuỗi ngày đau đớn cùng cực bên cô. Không khí ở đây vắng lặng và buồn bã một cách kì quặc như đang giấu giếm điều gì đó. Những người đi lại trên phố nhìn rất phong lưu nhưng những ngôi nhà ở đây, tôi không biết phải nói thế nào, nó không xứng với vẻ ngoài của họ, hơi tồi tàn và u ám. Sau này tôi mới biết thị trấn đó là một địa điểm lí tưởng cho các tay buôn hàng cấm hoạt động ráo riết.
Trước khi vào trong nhà tôi đi tới sạp báo bên cạnh và lựa cuốn tạp chí Vogue mới nhất cùng vài cuốn tạp chí thời trang khác rồi chỉ tay về phía Selene: “Cô ấy sẽ trả tiền.” Dân ở đây cũng đọc những loại tạp chí này, không quá tệ. Tôi còn tưởng họ chẳng biết thế nào là giải trí nữa kia. Selene nhìn tôi ôm mấy cuốn tạp chí vào “nhà” nhưng không nói gì.

Sau khi ăn tối, tôi nằm lăn ra giường, rút ra tờ Vogue từ trong đống tạp chí ở đầu giường tôi mới mua chiều này. Selene đã bỏ cái dây xích chân cho tôi và mở rộng phạm vi đi lại cho tôi từ quẩn quanh trong phòng ra quanh quẩn trong “nhà”, tôi chỉ không được phép ra ngoài nếu không được sự đồng ý của Selene, vậy cũng đỡ. Tôi lướt qua một lượt tạp chí rồi dừng lại ở trang in ảnh một nam người mẫu đẹp trai hoang dã đang cưỡi cái Ducati. Tôi say sưa ngắm anh. Rõ ràng những lần trải nghiệm tình dục đồng tính cùng cô không thể giết được bản năng dị tính của tôi.
– Ai đây?
Selene hỏi tôi từ đằng sau. Cô vừa mới tắm xong. Mùi sữa tắm phảng phất và những giọt nước rơi xuống vai áo tôi. Tôi không quay lại nhìn cô, vẫn tiếp tục say mê ngắm anh:
– Một người mẫu. Anh ta trông tuyệt đấy chứ? Em vẫn mong có một anh bạn trai hoang dã có một chiếc xe mô tô như thế này. Mà Selene đi sấy tóc mau! Ướt hết áo em bây giờ!
Selen không đi sấy tóc ngay mà thay vào đó ghì chặt tôi xuống giường bằng cơ thể của cô.
– Này! – bị bất ngờ, tôi đẩy Selene ra.
– Yên nào!

Selene rúc đầu vào cổ tôi và dễ dàng cởi áo tôi ra. Cô lại muốn tôi nữa rồi. Cuốn tạp chí bị quăng xuống giường. Mái tóc còn ướt của cô làm người tôi ướt theo từng chuyển động của cô. Tôi nghĩ chắc lát nữa tôi phải lau lại người. Lúc Selene vùi đầu vào giữa hai chân tôi, khoái cảm dồn dập ập đến làm mắt tôi nhòa đi vì lệ. Mỗi lần cùng cô nước mắt tôi vẫn cứ vô thức rơi như vậy, không nhiều, chỉ có vài giọt rơi xuống gối. Không phải vì xấu hổ bởi tôi quen rồi, mà là vì khoái cảm cô mang lại. Selene từng lau những giọt nước mắt ấy và nói có khi đây là đặc điểm hoặc thói quen làm tình của tôi. Qua đôi mắt bị mờ đi bởi nước mắt, tôi chợt thấy một chiếc điện thoại di động được nhét vào trong túi áo khoác của cô treo trên móc quần áo.
Khi chắc chắn rằng Selene đã ngủ say, tôi gắng lết mình tới chỗ áo khoác của cô mặc cho sự khó chịu giữa hai chân. Tôi lấy chiếc điện thoại ra, bằng những động tác rất nhẹ nhàng, tôi khóa cửa phòng tắm lại. Mở điện thoại của cô, gắng nhớ lại mã vùng nhà mình bởi theo tôi được quan sát thì tôi vẫn chưa ra khỏi biên giới nước mình. Tôi hồi hộp bấm tiếp số điện thoại nhà tôi. Tim tôi như muốn ngừng đập. Từng hồi bíp như kéo dài vô tận. Cuối cùng thì chẳng có ai nhấc máy làm tôi hụt hẫng như bị đẩy xuống vực. Tôi gọi lại ba lần và cả ba lần đều không hồi đáp. Tôi bắt đầu thấy sợ. Rồi bất chợt tôi nhớ lại số của John, tôi điên cuồng bấm số và lại hồi hộp chờ.
– Hello?! Ai đấy?
Tôi chỉ muốn hét lên sung sướng, là John đang trả lời.
– Hello? Nếu không có gì thì tôi cúp máy!
– Khoan đã, John! – Tôi vội vàng nói.
Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau John nói:

– Là cậu à? – Giọng anh rất sửng sốt. – Cậu không sao chứ? Tớ nghe bố mẹ cậu nói cậu đã bị bắt đi và cảnh sát không làm gì được. Chính xác ra là họ đang tránh chuyện của cậu. Cậu đang ở đâu?
Tôi bật khóc. John nhận ra tôi.
– Tớ…tớ không biết mình đang ở chỗ quái nào nữa, tớ vẫn chưa ra khỏi biên giới. John, gia đình tớ thế nào rồi?
– Tớ không biết nữa. Họ chuyển đi từ 8 tháng trước, chẳng nói chuyển đi đâu cả, cũng không để lại bất cứ thứ gì để liên lạc lại… – Tôi nắm chặt tay khi nghe tới đây. Tuyệt! Giờ thì họ không thể tìm được tôi và tôi cũng không thể tìm được họ! – …Nhưng họ ổn. Ít nhất là lần cuối tớ gặp họ thì bố mẹ cậu và Victoria không sao. Nghe này, tớ sẽ báo cảnh sát, tớ sẽ giúp cậu trốn thoát!
Tôi chợt nhớ chuyện hối lộ của Selene và cảnh sát khu tôi lảng tránh chuyện tôi bị bắt cóc. Không lẽ họ cũng đã bị Selene mua chuộc?
– Không, John! Không được! Qúa nguy hiểm! Hơn nữa nếu tớ trốn, cô ta sẽ giết cả nhà tớ mất!
– Chúng ta sẽ báo cảnh sát…
– Không, John! – Tôi ngắt lời anh – Cảnh sát có khi bị cô ta mua chuộc rồi. Cô ta đã mua được khá nhiều quan chức cao cấp đấy.
– Vậy…

– John, tớ chỉ gọi điện để biết gia đình tớ vẫn ổn thôi. Và John này, tớ muốn nói là:em…em yêu anh!
Nói xong thì tôi bật khóc. Tôi nghĩ mình nếu mình không nói ngay lúc đó thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nào nữa. Lại im lặng một lúc, John ở đầu dây bên kia mới lên tiếng:
– Anh cũng yêu em!
Tôi vừa sung sướng đến điên người và cũng thất vọng đến não nề. Ừ chúng tôi yêu nhau, tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi. Vấn đề là chúng tôi không được bên nhau và có lẽ sẽ chẳng bao giờ được. Tôi lại miên man nghĩ đến lá bài “The Tower” năm nào rút phải…
Cuối cùng tôi bảo John thỉnh thoảng tôi sẽ gọi cho anh và anh tuyệt đối không được gọi cho tôi bởi đây là điện thoại tôi “mượn” của cô. Tôi kết thúc cuộc gọi, xóa lịch sử cuộc gọi với John vừa nãy. Tôi phát hiện ra rằng danh bạ của Selene chẳng có lưu số của ai và lịch sử các cuộc gọi hay tin nhắn của cô cũng bị xóa sạch.
Tôi nhẹ nhàng nhét cái điện thoại trở lại vào trong áo khoác của Selene và chui vào chăn cùng cô. Hơi thở của cô vẫn nhẹ nhàng và đều đặn khiến tôi yên tâm là cô vẫn ngủ.
Những ngày tiếp theo tôi không được may mắn như thế. Tôi không thể nào gọi cho John bởi Selene đã đặt mật khẩu cho điện thoại. Ban đầu nó làm tôi toát mồ hôi vì sợ có khi Selene đã biết chuyện tôi gọi cho John, nhưng những biểu hiện của cô trong mấy tháng sau đó không khác biệt lắm so với trước nên tôi hơi yên tâm là cô vẫn chưa biết,…
…. hoặc cô biết nhưng bỏ qua cho tôi và tôi nên lấy làm biết ơn cô vì điều đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.