Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 4
Chuyến đi kéo dài hết ba ngày. Cái nhà nghỉ của đêm thứ hai cũng tệ không kém cái trước đó. Lần này thì tôi chỉ dám quanh quẩn trong phòng với Selene và khéo léo tránh những cử chỉ âu yếm bắt đầu quá đà của cô với lí do tôi vẫn còn đau bởi dư âm của “lần đầu tiên”. May mà Selene còn chút nhân từ nên tha cho tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô chịu để tôi yên khi mà cưỡng ép tôi vào những nụ hôn nồng nàn còn bàn tay cô thì du ngoạn khắp thân thể tôi và dừng lại rất lâu ở ngực tôi.
Tôi không phải là lesbian như Selene nhưng phải thừa nhận là ở một mức nào đó tôi vẫn bị cuốn theo dòng cảm xúc đê mê của cô.
Cuối cùng chúng tôi cũng dừng chân vào một buổi chiều ngày thứ ba của chuyến đi chán ngắt này. Đó là một thành phố lớn và nhộn nhịp. Khi tôi còn chưa kịp xác định đây là thành phố gì thì đã bị tống vào một căn phòng. Ivan bảo tôi và Selene sẽ ở đây trong một tháng tới, bữa ăn sẽ được đưa đến tận phòng. Tôi nhìn quanh phòng: có một tủ quần áo, một chiếc nệm, một cái TV và một bàn trang điểm à và cái nhà tắm kia nữa.
Bỗng có hai tên giữ chặt tôi lại.
“Cạch”
– Cái gì đây?-Tôi nhìn Ivan dùng sợi xích dài khoảng 60cm, vừa tầm một bước chân, xích hai chân tôi lại.
– Dây xích chân. Selene mua cho cô đấy. – Ivan đứng lùi ra để ngắm sợi xích.
Dây xích chân? Tôi không cần!
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện:
– Nhưng mà với dây xích này thì làm sao tôi…cởi đồ đi tắm được? – Lúc đó tôi mặc một quần short. Bạn biết đấy, làm sao có thể cởi nó ra khi chân mình bị xích vào nhau như vậy? Hi vọng cái lí do này sẽ khiến anh ta tháo cái dây xích này ra.
– À cô Silvester có dặn nếu cô muốn đi tắm thì gọi chúng tôi tháo xích cho cô. Bao giờ cô tắm xong thì xích lại. – Ivan bình thản trả lời rồi ngoắc tay ra hiệu cho hai tên kia ra ngoài cùng anh.
Cô được lắm, Selene!
– Selene đi đâu vậy, Ivan? – Tôi hỏi trước khi anh đóng cửa phòng.
– Kiếm tiền.
Sau đó Ivan khóa cửa lại.
Chỉ còn một mình tôi. Tôi ngồi lên bàn bàn trang điểm đong đưa chân mình khiến sợi xích ở chân tôi kêu leng keng làm tôi chán nản cùng cực.
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời nắng chiều rất đẹp. Nhưng tôi không được ra ngoài để tận hưởng nó. Để giết thời gian, tôi bắt đầu thả mình vào những suy nghĩ vẩn vơ và nỗi nhớ cuộc sống trước đây của mình. Giờ thì tôi đang vất vưởng đâu đó trên Trái Đất này, hoang mang trước những gì đang và sẽ tới. Tôi không biết tương lai của tôi sẽ thành cái gì, nó đang đi chệch khỏi quĩ đạo mà tôi đã vạch ra trước đó. Tôi không đời nào mình chấp nhận một mối quan hệ đồng tính, thậm chí ngay cả lúc này. Tôi từng hùa theo lũ bạn để trêu chọc một cậu gay ở trường. Nực cười làm sao khi chẳng bao lâu sau chính bản thân mình cũng vướng vào thứ kinh khủng này.
Selene Sivester…
Đến tận bây giờ tôi cũng thể tin cô ta đồng tính. Ý tôi là nhìn cô ấy xem, đúng kiểu quyến rũ mà bọn đàn ông vẫn khao khát, từ ánh mắt đến dáng người. Nếu tôi là đàn ông thì chắc tôi cũng sẽ điên đảo vì cô.
Nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường.
Tôi ngưỡng mộ vẻ đẹp cũng như phong cách thời trang của cô nhưng với những với gì cô đã làm với tôi, tôi không thể nào ưa cô được. Hiển nhiên là vậy. Tôi thà bị cưỡng bức bởi một gãi đàn ông nào đó còn hơn là bởi một người phụ nữ như cô.
8g tối, Selene về. Cô tháo dây xích cho tôi và bất ngờ bảo tôi đi cùng cô mua đồ. Tôi hào hứng đi cùng. Cơ hội cho tôi trốn thoát đã đến.
Chúng tôi đến trung tâm thương mại của thành phố. Selene nắm chặt tay tôi khi hòa vào đám đông người qua lại. Nhân lúc đó, tôi giằng tay ra khỏi cô và chạy lẫn vào dòng người lên xe bus. Ngồi lên xe buýt, tôi sung sướng khi cho rằng mình đã thoát và tự cho phép mình được an tâm. Tôi lân la ngồi gần tài xế.
– Bác tài? – Tôi nói.
– Sao? – Giọng của ông ta có vẻ đang bực bội.
– Xin hãy đưa tôi tới đồn cảnh sát. Bọn bắt cóc đang đuổi theo tôi. Tôi vừa mới thoát khỏi chúng. Làm ơn! – Tôi khẩn khoản cầu xin ông ta.
“Két!”
Xe buýt bỗng dừng lại đột ngột khiến tôi chao đảo suýt ngã chúi đầu về phía trước nếu không kịp chống tay lên thành ghế. Ngẩng đầu nhìn lên thì tôi điếng người khi nhìn thấy Selene, Ivan và một số người nữa đang đứng chặn xe buýt.
Ông tài xế ló ra ngoài cửa định chửi một trận thì họ xông vào trong xe. Chân tay tôi mềm nhũn ra. Tôi ngồi bệt xuống sàn xe.
– Xin lỗi ông! – Selene cũng lên xe – Em gái tôi – Cô chỉ tay vào tôi – Tôi chỉ muốn đưa em gái tôi về. Nó định bỏ nhà đi bụi với đám bạn lêu lổng của nó. May mà chúng tôi sớm phát hiện ra.
Ông tài xế gật gù:
– Đưa nó về và quản chặt vào. Bọn choai choai bây giờ đổ đốn lắm. Vừa nãy nó còn bảo tôi đưa nó tới đồn cảnh sát vì bị bọn bắt cóc đuổi theo.
– Không! – Tôi gào lên – Chính họ là những kẻ bắt cóc. Họ đã xông vào nhà tôi rồi bắt tôi đi. Nếu không tin ông cứ đưa tôi đến đồn cảnh sát…
– Ôi, Rose! – Selene thở dài ra chiều lo lắng. – Em lại xài ma túy nữa à?
Sau đó ông tài xế vội đuổi tôi xuống xe và không thèm nghe tôi phân bua gì cả. Giữa một cô gái ăn vận đàng hoàng phong lưu và con nhóc trông lôi thôi lếch thếch thì dĩ nhiên là ông ta tin Selene hơn rồi.
Ivan khóa chặt tay tôi lại và nhét tôi vào chiếc xe đỗ gần đó. Selene ngồi ghế trên. Không khí chìm trong im lặng đáng sợ. Tôi không dám ngẩng mặt lên. Tôi rất sợ, họ sẽ làm gì tôi tiếp theo?
Về đến phòng, hai tên giữ tôi lại và ép tôi quì xuống. Selene bước đến. Tay phải của cô cầm một điếu thuốc trắng đường kính chỉ bằng 2/3 thuốc lá bình thường còn tay trái thì cầm một cái roi dây.
– Em nghĩ mình thoát được ư, Rose? Chọn một cái đi. Hình phạt cho cái tội dám trốn đi!
– Là sao? – Tôi nhìn chằm chằm vào hai thứ cô đang cầm, trán rịn mồ hôi lạnh.
– Roi da, một trận là thôi. Còn loại này… – ngưng một nhịp, Selene nói tiếp – …sau này bất kì lúc nào tôi đưa nó cho em thì em bắt buộc phải dùng.
– Nhưng nó là cái gì? -Tôi nhìn chằm chằm vào điếu thuốc. Tôi không nghĩ có đơn giản chỉ là một điếu thuốc lá thông thường.
– Môt loại ma túy, Rose.
Tôi hiểu ý đồ của Selene. Nếu tôi chọn roi da, sẽ rất đau nhưng rồi sẽ qua nếu tôi cứ ngoan ngoãn ở yên trong này. Còn điếu thuốc kia, tuy không đau đớn nhưng sẽ trói buộc tôi vào cô hoàn toàn. Tôi từng thấy một đứa bạn tôi lên cơn thèm thuốc trông kinh khủng thế nào, dù nó đã được đi cai nghiện nhưng nó sẽ không bao giờ có thể dứt khỏi ma túy hoàn toàn.
Tôi cắn môi suy nghĩ một lúc. Chọn roi da có lẽ là khôn ngoan hơn.
– Tôi…chọn roi da.
Selene lãnh đạm gật đầu.
Tôi nằm úp xuống, đưa hai tay lên đầu cho Ivan giữ chặt lại. Anh lấy một chiếc khăn đưa trước miệng tôi:
– Nếu không muốn tự cắn vào lưỡi mình thì cắn vào đây.
Tôi ngậm lấy cái khăn. Tiếng roi da vun vút quất và lưng tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy đau đớn như vậy kể từ hồi bị gãy tay năm 10 tuổi. Tôi cắn chặt chiếc khăn mạnh tới mức hàm tôi đang tê dại đi, và lưng tôi cũng vậy, đau và nóng rát. Nước mắt tôi không ngừng rơi.
Hình phạt cuối cùng cũng dừng lại. Tôi đau tới mức không thể đứng dậy nổi. Tôi tưởng tượng lưng tôi bây giờ hẳn đã nát bấy ra. Nhưng ngạc nhiên thay, khi nhìn lại lưng, tôi chẳng có vết máu nào cả, chỉ có những vết rằn đỏ chi chít mà một tuần sau chúng cũng biến mất không để lại vết tích nào.
Selene quấn lại cái roi da rồi bỏ đi không quên kèm theo câu đe dọa:
– Lần sau là chết đấy, Rose. Không chỉ mình em mà cả gia đình em. Và đừng bao giờ rời khỏi chỗ cư trú. Đó là lệnh.
Lời đe dọa của cô thật sự có tác dụng khi nó làm tôi ớn lạnh cả người. Từ đó cái ý nghĩ chạy trốn chỉ mãi tồn tại trong suy nghĩ của tôi và không bao giờ được thực hiện, ít nhất là vì gia đình tôi.
Khi Selene đi khỏi. Ivan mới nói:
– Cô thật là…Cô Silvester cố tình dẫn cô ra ngoài. Cô ấy biết là cô sẽ lợi dụng chuyện này để chạy trốn. Cô Silvester chỉ chờ cho đến lúc đó, khiến cô xài ma túy và lệ thuộc vào cô ta hoàn toàn. Dẫn sao chọn roi da thì cô cũng rất khôn ngoan đấy và cũng rất… can đảm, Rose.
Tôi thở hắt. Selene rất đáng sợ và cũng rất quỉ quyệt. Một người không những tôi phải sợ mà còn phải cẩn thận nữa. Đâu đơn giản mà Selene Silvester đứng đầu cái tổ chức này, phải không?