Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 3
Sau khi xử hết đống đồ ăn nhanh cho đỡ đói, tôi gom lại bỏ vào túi bóng rồi buộc lại với ý định ném nó vào Selene. Như biết trước tôi định làm gì, Selene giật lấy cái túi đồ ăn nay đã trở thành túi rác trông ngứa mắt đó từ tay tôi và bỏ vào thùng rác cạnh cái ghế bành gần cửa sổ rồi ngồi xuống chiếc ghế ấy, lưng tựa ghế, chân bắt chéo, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, hay đúng hơn là phần cơ thể lõa lồ phía trên của tôi. Ánh mắt lạnh lẽo của cô làm tôi khó chịu, tuy vậy, tôi cũng chẳng buồn kéo chăn lên che thân. Tôi nhìn ngó lơ đâu đó trong phòng dù sau gáy rịn mồ hôi lạnh. Selene sẽ làm gì tiếp theo?
– Đi tắm, Rose! – Selene cất tiếng sau vài phút im lặng khiến tôi phải quay đầu nhìn cô và tôi thấy cô đang bước gần tới chỗ tôi. Tôi không đáp lại, liếc nhìn cô một cách thách thức rồi lại ngó đi chỗ khác. Tôi đã và sẽ không bao giờ đủ sức để nhìn trực diện vào đôi mắt cô. Đôi mắt xanh thẳm như biển xanh tĩnh lặng, như đại dương sâu thẳm, có kẻ nào biết được hết những gì ẩn sâu trong đó mà không bị nhấn chìm?
Như tôi đây, dù rằng bản thân tôi chỉ biết được một phần rất nhỏ, nhưng cả cuộc đời tôi đã bị chúng nhấn chìm trong khao khát, trong say mê và trong đau đớn, vĩnh viễn và mãi mãi.
Selene đặt bàn tay lạnh lẽo lên vai trần của tôi. Một cơn ớn lạnh quen thuộc truyền dọc xương sống khiến tôi nuốt khan nhưng vẫn cố chấp ngó lơ. Não tôi nhanh chóng điểm qua tất cả những tình huống xấu nhất có thể xảy đến với mình nhưng hành động tiếp đó của Selene hoàn toàn vượt ngoài mọi suy đoán của tôi: cô khoác pyjama lên người tôi. Tôi ngơ ngác nhìn cô.
– Đi tắm mau, chúng ta sắp đi rồi! – Cô nói rồi lôi tôi ra khỏi giường. Tôi loạng choạng bước theo và va vào người cô khi cô dừng lại. Lúc này khi cả hai đã đứng thẳng người, mặt đối mặt, tôi mới thấy chiều à tôi vốn tự hào bấy lâu bỗng trở nên khiêm tốn như thế nào khi đứng cạnh cô. Selene cao hơn tôi nửa cái đầu, điều này càng khiến tôi thêm bất an. Cô vòng tay qua người tôi đẩy tôi vào nhà tắm. – Em có 7 phút.
Selene đóng cửa phòng tắm lại nhường không gian riêng cho tôi.
Tôi thả pyjama xuống sàn, bước vào trong bồn tắm, mở vòi hoa sen. Nước lạnh khủng khiếp nhưng càng lúc càng ấm dần. Tôi ngẩng mặt đón nhận làn nước mát gột rửa cơ thể mình và bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ. Khi đưa tay lên vai chạm vào vết cắn khiến vai, tôi hơi rụt lại. Tôi cảm nhận rõ dấu răng của cô in lên da thịt mình như kí ức “lần đầu” bị tước đoạt. Tôi có thể mường tượng lại môi cô trên vai tôi, cổ tôi, ngực tôi, môi tôi… Bất giác tôi đưa ngón tay lên chạm môi mình rồi từ từ tiến vào trong. Dòng nước lạt thếch theo ngón tay tôi tiếp xúc với đầu lưỡi. Tôi chợt nhớ lại lúc chúng tôi hôn nhau, cảm thấy giận bản thân mình ghê gớm vì đã để Selene dễ dàng lôi kéo vào trò chơi của cô. Lúc đầu là nụ hôn cưỡng ép, nhưng càng về sau, rõ là tôi chủ động hôn lại Selene khi nương theo sự dẫn dắt của lưỡi cô đi sang miệng cô… Tôi lắc đầu để thoát khỏi mấy suy nghĩ vớ vẩn, vừa lúc tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên:
– Nhanh lên, Rose!
Tôi không đáp lại và cũng không có ý định bước ra khỏi bồn tắm.
Sau một lúc, có lẽ chờ tôi lâu quá mà Selene tự động mở cửa bước vào trong. Tôi quay lại nhìn cô. Selene tiến tới, khóa vòi nước hoa sen lại:
– Định đứng ăn vạ ở đây đến bao giờ?
Tôi vòng tay ôm lấy cơ thể mình, hít lấy một hơi một sâu để thu hết can đảm nói với cô:
– Để tôi đi!
Selene nhíu mày nhìn tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống. Cô nâng cằm tôi lên, trả lời rành rọt từng chữ:
– Em sẽ đi với tôi!
– Không! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy. – Tôi không muốn… Tôi muốn cô để tôi đi, tôi muốn tự do…
– “Tự do” là thứ em không bao giờ có chừng nào em còn sống. – Vừa nói Selene vừa vơ lấy khăn tắm được treo gần đó quấn quanh người tôi. Thấy tôi còn ngần ngừ không muốn bước ra, Selene ra lệnh. – Bước ra ngoài! Hay là muốn làm tình ngay đây?
Thế là tôi ngoan ngoãn ra ngoài.
Tôi gom quần áo của mình nằm vương vãi trên giường mặc vào trở lại ngay trước mặt Selene. Giờ thì tôi chẳng còn xấu hổ gì sất. Cái áo bị rách một chút nhưng vẫn mặc được. Selene đưa cho tôi thêm một chiếc áo khoác ngoài màu nâu.
– Cái này có phải là của Marc Jacobs không? – Tôi thốt lên khi cầm nó trên tay. Selene không trả lời mà chỉ kéo tay tôi đi. Trong vài giây tôi nghĩ đến việc giằng ra khỏi tay cô để bỏ chạy nhưng cô không đi một mình, cô còn có hai người nữa chờ cô bên ngoài cửa và hơn chục người nữa chờ cô ở tầng trệt. Bỏ chạy bây giờ là quá liều lĩnh. Tôi khoác áo của Selene lên người khi vài người trong số chúng nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi qua chỗ áo rách ấy.
Hành trình lang bạt 5 năm của tôi bắt đầu từ đây.
Chuyến đi khởi hành lúc 11 giờ trưa. Trước khi ra ngoài, chúng bịt mắt và trói tay tôi lại rồi mới tống tôi vào trong xe. Tôi hoàn toàn thể không biết được mình đang bị dẫn đi đâu. Chỉ khi đi được bốn tiếng đồng hồ chúng mới cởi trói, tháo bịt mắt tôi ra.
Đó là một chuyến đi tẻ ngắt. Tôi tựa đầu vào cửa xe nhìn con đường như cứ dài mãi và hai bên đường chả có gì ngoài những vùng đất cằn cỗi kéo dài tới chân trời. Tôi ngán ngẩm nhìn con đường. Dù có trốn thoát được thì trốn đi đâu?
Đoàn chúng tôi dừng chân trước một cái nhà nghỉ nhỏ. Cách đó khoảng mấy cây số là một thị trấn. Lúc đó khoảng 7 giờ tối. Mọi thứ nửa ẩn nửa hiện dưới ánh đèn neon cũ kỹ. Một đàn em của Selene lo việc thu xếp phòng ốc và hai người nữa vào trấn để mua đồ ăn và những thứ cần thiết khác. Tôi với cô chung một phòng.
Phòng ốc nơi đây thật khủng khiếp. Nhà nghỉ này vốn là “bến đáp” cho các cô gái làng chơi hành nghề. Làm sao tôi biết ư? Dễ thôi, nhà nghỉ cho thuê phòng theo giờ và có vài cái bao cao su đã dùng rồi được nhét ở mép đệm như một vật “kỉ niệm”. Căn phòng chúng tôi ở chỉ được dọn qua loa và cực kì khó chịu với mùi nước hoa rẻ tiền được phun đậm đặc đến nhức đầu nhằm lấp đi cái mùi xú uế của những cuộc ân ái trước đó đã diễn ra trong này. Tôi nhăn mặt nhìn cái giường. Tấm drap bọc bên ngoài tuy đã được thay nhưng cái “chất dịch” đã thấm xuống tận lớp nệm bên dưới. Cái mùi tanh của nó kết hợp với mùi nước hoa rẻ tiền trong đây tạo thành hỗn hợp mùi buồn nôn khó tả.
– Đây không đời nào nằm lên cái giường này! – Tôi hùng hồn tuyên bố.
Selene buông mình nằm lên giường, giang rộng hai tay:
– Vậy thì nằm lên người tôi cũng được.
Có chết cũng không!
– Selene cho… em mượn đồ mặc được không? – Tôi nén tức hỏi xin cô. Lúc đi tôi chỉ mang bộ mình đang mặc từ ngày hôm qua. Người tôi sắp bốc mùi tới nơi, tôi cần phải tắm thêm lần nữa.
Selene lười biếng ngồi dậy, lục trong cái vali của mình một lúc rồi ném cho tôi một chiếc sơ mi quá khổ:
– Mặc tạm đi.
Tắm xong, tôi mặc chiếc áo cô vừa đưa vào người và không mặc đồ lót. Tôi đi ra ngoài tìm được máy sấy tóc ở ngăn bàn trang điểm nhưng nó không xài được nữa. Tôi để ý cái gương của bàn trang điểm được đặt đối diện với chiếc giường và tự hỏi sao người ta lại sắp xếp như thế để làm gì, bởi đặt cái bàn trang điểm ở đó rõ là vướng lối đi. Chán nản, tôi ngồi xuống ghế, tránh xa cái giường nơi cô đang nằm. Làm sao cô có thể nằm yên trên cái giường khủng khiếp đó được nhỉ? Tôi trở nên cảnh giác khi cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
– Lại đây! – Cô ra lệnh.
Tôi lắc đầu tỏ ý sợ hãi. Để tránh khả năng chuyện sáng nay lặp lại lần nữa, tôi đi vội về phía cửa ra vào.
– Đi đâu đấy?
– Ra ngoài chút! Không có trốn đâu mà lo!
– Này, bắt lấy! – Selene ném cái gì đó cho tôi.
Đó là một chiếc quần jean.
– Mặc vào rồi ra ngoài! – Selene vẫn nằm trên giường ra lệnh. Tôi làm theo. Đúng là tôi không thể ra ngoài với độc chiếc áo sơ mi này.
Khi tôi mở cửa, cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một đàn em của Selene đang ngã giá với một gái làm tiền. Cô ta cười cợt nhả với hắn nhưng gương mặt vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt. Sau đó cô ta nhận một tờ tiền xanh từ hắn rồi quì xuống, kéo khóa quần của hắn ra và áp miệng vào. Tôi đỏ mặt quay đi. Ở lại cùng Selene thì không ổn mà ra ngoài cũng không xong.
Tôi tiếp tục đi xuống quần tiếp tân. Lạy Chúa! Ở đó toàn gái gọi đang mồi chài khách. Tôi có thể nhận ra dễ đến 60% “khách” là người của Selene bởi họ có chung một đặc điểm: tất cả đều có hình xăm ở cổ bên phải. Tối đến nhà nghỉ này thành cái “chợ tình” công khai.
– Này cô em tóc đen!
Tôi giật mình nhìn quanh. Có một gã to con, trên áo có gắn phù hiệu của công ti vận tải, đang tiến tới gần tôi. Tôi sợ hãi lùi về phía sau cho tới khi lưng chạm vách tường.
– Bao nhiêu tuổi rồi? – Hắn hỏi tôi. Bàn tay lông lá của hắn chộp lấy một bên ngực tôi làm tôi đau điếng.
Tôi giữ tay hắn lại, cố đẩy nó ra khỏi ngực mình nhưng không thể. Hắn khỏe quá.
– Bỏ tôi ra! – Tôi hét lên.
– Không mặc áo lót sao? – Hắn cười thích thú. – Để xem nào, anh đoán cô em đây cũng không mặc quần lót nốt. – Bàn tay kia của hắn định luồn vào trong quần jean của tôi.
– Không! – Giọng tôi nghe như sắp khóc tới nơi, tôi gắng đẩy hắn ra khỏi người nhưng điều này chỉ làm hắn thêm phấn khích.
– “Không”? Không là thế nào? Bao nhiêu một giờ? – Hắn hỏi thẳng, tay đã ngừng di chuyển.
– Tôi không phải là…
– Bỏ cô ấy ra! – Cả tôi và hắn giật mình trước giọng nói của một chàng trai, trầm và đầy uy lực. Tôi nhận ra đó là người đã đi cùng Selene tới nhà tôi và bắt tôi đi.
– Này anh bạn! Tôi thấy cô này trước! – Gã to con giơ nắm đấm đe dọa, có lẽ hắn tưởng anh ta giành “hàng”.
– Cô ấy không phải của mày! Tìm đứa khác đi!
– Nhưng tao chấm nó trước thì nó là của tao! – Hắn gầm lên như một con thú nhưng mặt mày bỗng tái xanh đi khi anh chàng nọ rút từ trong áo một khẩu súng. Thế là hắn đành hậm hực bỏ đi.
– Cám…cám ơn anh! – Tôi lắp bắp nói vì vẫn còn sợ.
– Này! – Anh ta đưa cho tôi hai túi bóng. – Quần áo của cô và đồ ăn tối cho cô và cô Silvester.
Tôi gật đầu nhận lấy. Cô Silvester? Là Selene à? Ra là họ của cô ta là Silvester, Selene Silvester.
– Anh tên gì?
– Gọi tôi là Ivan. Mau về phòng đi. Buổi tối ở đây nguy hiểm lắm!
Tôi nghe lời Ivan trở về phòng. Bước vào phòng, Selene đang xem TV. Vừa nhìn thấy tôi, cô hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Chẳng chuyện gì cả! – Tôi trả lời với vẻ bất cần.
– Thật không?
– Thật!
– Cởi áo ra!
– Sao? – Tôi bần thần buông túi xách xuống. Cô ta vừa nói cái gì đấy?
– Rose, cởi áo ra! – Selene nhắc lại.
Bực mình vì tôi vẫn đứng ngây ra, cô tắt TV, chủ động tới gần tôi hơn. Tôi sợ sệt lùi lại mấy bước. Tôi định tông cửa chạy ra ngoài thì bị cô giữ lại. Cô đẩy tôi ngã xuống sàn và dùng sức xé rách áo sơ mi tôi đang mặc. Động tác thô bạo của cô dừng lại khi nhìn thấy một bên ngực tôi đỏ ửng.
– Sao lại thế này? – Selene nhíu mày hỏi.
– Có một gã tài xế tưởng em là “gái”… – Tôi run run sợ hãi giải thích.
Selene thở dài, cúi xuống hôn lên bên ngực đỏ ửng ấy rồi kéo tôi dậy trong sự ngạc nhiên của tôi. Cô chỉnh lại áo cho tôi, dịu dàng nói:
– Được rồi. Sau này dù có chuyện gì em cũng phải nói cho tôi biết. Không được giấu. Hiểu chưa?
Tôi nén tiếng thở phào rồi gật đầu dù tôi vẫn không hiểu tại sao phải làm thế cũng như tại sao Selene quan tâm nhưng tôi không thắc mắc. Selene vuốt tóc tôi như một đứa trẻ, điều mà tôi không thích tí nào. Tôi thầm nghĩ không biết sau vài năm nữa tôi có cao bằng cô không. Nếu tôi cao bằng cô thì chắc tôi sẽ không còn sợ cô nữa.
Trước khi đi ngủ cô ấy có đụng chạm vào tôi nhưng chỉ dừng lại ở mức ôm hôn. Dĩ nhiên là cô vẫn phải dùng chút vũ lực ép tôi mở miệng ra để lưỡi cô tiến vào trong. Tôi càng rụt lưỡi lại, cô ấy hôn càng sâu và khiến tôi càng khó thở hơn nên tôi đành phải đầu hàng để hòa vào nụ hôn của cô.
Đêm đó tôi ngồi ngủ gật gù trên cái ghế còn Selene vẫn nằm ngủ ngon trên giường. Tôi nhất quyết không chịu nằm trên cái giường gớm ghiếc đó, lại càng không muốn nằm cạnh kẻ sáng nay đã cưỡng bức mình. Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên người Selene, đầu gối lên vai cô. Tôi chống tay ngồi dậy giữa những cái vuốt ve của Selene và bối rối khi nhận ra tư thế hấp dẫn không đúng lúc của mình: phía trên áo bị hở vài cúc và bên dưới khóa quần tôi đang bị Selene kéo xuống, tay cô chuẩn bị luồn vào trong. Tôi ngay lập tức bật dậy chuồn vào nhà tắm trước.
Vài tháng sau Ivan tiết lộ cho tôi biết: chính Selene hôm đó đã gọi cho anh đến giải cứu tôi khỏi con lợn ở cầu thang. Điều đó giải thích cho hành động kì quặc của cô khi xé áo tôi.
Ra là cô đã biết tất cả, Selene.