Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 17
Khi tôi mở cửa bước vào phòng thì thấy Selene đang đứng trước gương thắt caravat.
_Xu hước thời trang mới à?-Tôi thảy mình lên giường rướn người vớ lấy cái remote bật TV, dò xem có kênh nào nói tiếng Anh.
_Hàng Marco Afredo, quà tặng cho Alexis.-Cô tặc lưỡi.-Bỏ đi thì phí.
_Sao lại phí?-Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
_Anh ta đá tôi rồi, lại còn gây ồn ào không đáng.-Selene bình thản nói, chẳng có đau khổ nào trong giọng nói của cô. Chuyện giữa cô và Alexis sau này không bao giờ được nhắc lại nữa. Tôi chỉ căn bản biết là họ đã chia tay.
_Đáng đời!-Tôi lẩm bẩm trong miệng thì bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình, nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy!-Có thể tặng nó lại cho Ivan hay ai đó ở đây cũng được mà. Chỗ này đâu thiếu đàn ông!-Lần này thì tôi nói lớn hơn.
Selene tháo caravat và quấn nó lại mấy vòng trên tay, thỉ thoảng còn dùng lực kéo căng nó ra.
_Dù sao thì chúng tôi cũng đành cho Alexis “ngủ với cá”* rồi.-Tôi định hỏi “ngủ với cá” nghĩa là gì thì Selene đã nói tiếp.- Cái này là đồ lụa, handmade, rất bền và cũng rất đắt…-Giọng cô như mềm đi.
_Thế thì sao? Một đàn em nào đó của cô sẽ rất vui khi nhận được món quà như thế.-Tôi hỏi lại, bắt đầu cảnh giác khi cô ngồi lên giường.
_Tôi có ý hay hơn nhiều…
Tôi biết ý cô là gì rồi, Selene! Tôi liền vội lùi ra sau cho tới khi lưng chạm đầu giường còn Selene mỗi lúc một tiến lại gần và nụ cười của cô cũng ngày càng rộng hơn.
_Không, không chơi trò đó! Gì cũng được nhưng trừ cái trò đó ra!-Tôi nói gần như hét lên. Tôi thừa biết cô định làm gì với tôi cùng với cái caravat cô đang cầm trên tay.
Ngay khi tôi định vùng chạy khỏi cái giường thì bị Selene giữ lại. Tôi đã chống cự rất quyết liệt, chính Selene cảm thấy khó khăn trong việc gắng khống chế tôi bởi tôi không còn là đứa nhóc 16 tuổi ngày nào bị cô bắt đi nữa. Tôi đã 18 và tôi đã lớn rồi. Tôi trưởng thành hơn và khỏe hơn trước nhưng cuối cùng điều đó chỉ gây khó dễ cho Selene chứ không hề làm thất bại ý định của cô. Kết quả là tay tôi vẫn bị trói vào đầu giường bằng cái caravat ấy sau một hồi vật lộn mệt nhoài. Dù đã bị trói, bị khống chế nhưng tôi vẫn cố giãy giụa cổ tay mình với hi vọng nhỏ nhoi sẽ thoát ra nhưng không được. Selene đè chặt tôi xuống giường bằng cả cơ thể cô:
_5879EUR, em nhớ chúng ta đã thỏa thuận nếu em tiêu hơn 5000EUR thì sẽ thế nào phải không?
_Thỏa thuận cái con khỉ! Chỉ có mình chị đơn phương viết ra một mảnh giấy chứ em đã đồng ý đâu?-Tôi chống chế một cách thiếu thông minh. Không ngờ Selene vẫn nhớ vụ 5000EUR đó. Tôi tưởng cô ta đã quên rồi chứ! Mà chẳng lẽ tôi đã tiêu nhiều đến thế sao?-Sao cô biết chính xác như thế?-Một câu hỏi ngu xuẩn, thẻ tín dụng của cô ta đương nhiên là cô ta biết rõ. Selene trả lời bằng giọng đều đều:
_Dịch vụ SMS Bank, nó sẽ gửi thông báo tới điện thoại của tôi mỗi khi tiền được rút ra. Ngân hàng quảng cáo dịch vụ này cho phép người đăng kí sử dụng miễn phí trong một tuần. Sau một tuần nếu thích thì đăng kí tiếp và trả phí, không thì thôi. Tôi dùng nó trong một tuần ở Tây Ban Nha. Và em khiến ngân hàng nhắn tin liên tục tới cho tôi… Em nên bị phạt thêm tội đã làm phiền tôi nữa.
_Hey! Đừng có ăn nói vô lí như thế!-Tôi hét lên và giãy giụa mạnh hơn. Tôi phải thoát khỏi Selene! Nghe giọng cô ta có thể đoán được là tôi sẽ rất thê thảm.
_Lí lẽ nằm trong tay kẻ mạnh!-Selene thản nhiên nói.-Kẻ yếu như em tốt nhất nên phục tùng…nếu không muốn bị thương! Ngoan nào, em không chết được đâu! Tôi còn chưa tính sổ vụ em dám trốn đi!
_CÁI GÌ CƠ??? Ở motel đã tính sổ rồi mà!!!
Selene xé áo tôi ra, tiện thể cũng cởi phăng luôn cái quần short, bàn tay bóp chặt lấy một bên ngực của tôi, đầu rúc vào hõm cổ tôi. Đau…!
_Vẫn chưa đủ…-Cô thì thầm.
Tôi ghét bị trói vì đơn giản là tôi sẽ không thể khống chế phần nào hành động thô bạo của Selene khi làm tình. Với hai tay bị trói thế này, tôi chẳng thể làm gì được. Selene có thể hành hạ tôi theo ý thích. Tôi cắn môi dưới ngăn bản thân không nấc lên khi một ngón tay của cô không báo trước đi thẳng vào trong. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Bên dưới nhói lên rồi vài gây sau thì lan truyền toàn cơ thể một cảm giác thỏa mãn. Tôi ghét cơ thể mình, nó đã quá dễ dãi chấp nhận cô. Selene định đưa thêm ngón thứ hai vào nhưng chưa được bởi nơi ấy của tôi vẫn chưa đủ rộng. Cô trườn lên hôn môi tôi nhằm lái sự tập trung của tôi vào nụ hôn sâu này để thả lỏng cơ thể ra. Tôi thích hôn cô hơn làm tình với cô.
Tôi ghét thằng cha nào nghĩ ra kiểu giường có song.
Và tôi căm thù cả Marco Afredo. Cả đời này sẽ không bao giờ mua đồ của chúng nó!
Vừa hay Selene đang hôn mút ngực tôi thì Zoraida mở cửa bước vào, miệng há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Selene vội lấy chăn phủ lên người tôi và cởi trói cho tôi.
_Mày không biết gõ cửa sao?-Selene khó chịu nói.
_Xin lỗi đã làm phiền nhưng nghe này, có thằng cha nào ở bên dưới nói muốn gặp mày. Hắn quen mày thì phải.-Zoraida nhanh nhảu nói.
_Ai?-Selene nhíu mày hỏi.
_Eligio.
_Sao cơ?-Cô bật dậy mau chóng tới chỗ Zoraida đang đứng ở ngưỡng cửa, trông cô rất xúc động đến nỗi không điều hòa được nhịp thở của mình làm tôi ngạc nhiên. Chưa bao giờ tôi thấy cô như vậy. Trước giờ cô vẫn rất khéo trong việc che giấu cảm xúc. Eligio là ai có thể khiến cô như vậy?
_Là Eligio thật sao?-Selene hỏi lại. Zoraida còn chưa kịp gật đầu để xác nhận lại thì Selene đã chạy nhanh xuống dưới nhà. Tiếng lộp bộp của những bước chân vội vàng trên cầu thang gỗ sau đó thì chẳng nghe thấy gì. Một tiếng nói cũng không. Hình như Zoraida cũng tò mò không biết cái người mới đến là ai có thể làm Selene xúc động đến vậy nên cũng đã ra khỏi đây đi theo Selene luôn chứ nếu bình thường cô ta sẽ ở lại chọc tôi bằng vài câu dâm đãng nào đấy. Tôi ngồi dậy mặc quần vào. Hai bên đùi tôi chưa gì đã nhớp nháp. Tôi bước tới tủ quần áo vơ đại một cái áo phông thay cho cái áo bị xé rách vừa rồi.
Tôi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Vẫn y như hôm đầu gặp Zoraida, tôi vẫn chỉ đứng yên ở cầu thang nơi có thể nhìn bao quát gần như mọi thứ bên dưới mà không bị lộ. Tôi thấy Selene đang đứng trước một chàng trai dong dỏng cao, hơi gầy, mang dáng vẻ thư sinh. Anh ta trông hơi ngố nhưng tổng thể thì nhìn cũng được. Tôi cảm thấy hai người họ, Selene và anh chàng tên Eligio ấy, có điểm gì giông giống nhau dù ngoại hình của họ hoàn toàn khác biệt. Nếu Selene tóc vàng, mắt xanh, da trắng thì Eligio tóc hung, mắt đen, da rám nắng theo kiểu Địa Trung Hải. Tôi nheo mắt quan sát kĩ hơn. Có gì ở họ khiến tôi nghĩ họ giống nhau nhỉ? Thật đáng tiếc là họ nói với nhau bằng tiếng Ý nên tôi chịu, không thế đoán được mối quan hệ giữa họ.
Thế rồi Selene tiến tới ôm Eligio, đôi vai cô đang run lên bần bật như lúc cô gặp lại bố mình. Màn tình cảm sướt mướt còn kéo dài thêm gần 10 nữa mới chấm dứt bằng việc Eligio chào tạm biệt ra về. Selene vẫn đứng yên tại chỗ, không tiễn anh ta về, còn tôi thì vẫn ngồi yên ở cầu thang kể cả khi cô cách tôi hai bậc. Tôi ngước mắt lên nhìn cô. Selene không nói gì và tiếp tục đi lên phòng. Tôi quyết định đi xuống hỏi chuyện Ivan, Kevin hoặc Zoraida bởi tôi ngờ là sẽ không cạy được chữ nào từ cô. Dù sao thì hôm nay tôi được “tha”.
_Eligio là ai thế?-Tôi hỏi trong khi mở tủ lạnh lấy vài lon bia cho Ivan và Zoraida đang ngồi gần đó. Những người khác tản đi đâu hết, chỉ có Ivan và Zoraida đang ngồi nói chuyện, giờ có thêm tôi tham gia cùng.
_Em trai của Selene, cùng mẹ khác cha.-Ivan nói.-Nhớ chuyện tôi kể không. Bà Clara Silvester đã cưới người khác trong khi mang thai cô Silvester, bà ấy còn sinh thêm cho ông chồng hờ một đứa con trai nữa. Và giờ cậu ta ở đây!
_Tôi nhớ chứ!-Tôi đáp. Hóa ra đó là lí do vì sao tôi cảm thấy họ giống nhau.-Sao anh ta lại ở đây?
_Tìm Selene?-Zoraida nói.-Cuộc đoàn tụ vừa rồi hơi bị xúc động đấy! Chắc họ lâu rồi mới gặp nhau. Sao cưng không hỏi Selene?
_Cô thừa biết cô ta mà. Selene sẽ không hé môi câu nào đâu…
_Sao cưng thử không thử để Selene trói vào giường thêm lần nữa xem sao?-Zoraida nháy mắt cười. Tôi đỏ mặt trừng mắt nhìn cô ta cảnh cáo. Zoraida vẫn thản nhiên uống bia.-Hồi gặp lại nhau sau mấy năm, lâu như thế mà Selene chẳng biểu lộ cảm xúc gì khi gặp lại tôi, thế mà cái anh chàng vừa nãy…-Zoraida đặt lon bia xuống bàn, thở dài ra vẻ thất vọng một cách giả tạo.
_Thế lúc hai người gặp lại có định xem tôi giá bao nhiêu không?-Tôi giễu cợt hỏi.
_Ờ không!-Zoraida phồng má nghĩ.- Selene đùng đùng đi tới nói vài câu vô lí rồi về. Cuộc hội ngộ sặc mùi Mafia! À hình như có!-Cô thốt lên, búng tay tách một cái và chỉ ngón tay về phía tôi-Tôi có hứa với Selene sẽ trả giá cao cho cưng!
_Theo cô tôi trị giá bao nhiêu?
Zoraida ngắm tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi nhoẻn miệng cười kề sát vào tai tôi thì thầm:
_Em là vô giá.-Tôi ngẩn người khi nghe cô nói.
Sau đó cô rời ra, vẫn nụ cười nửa miệng trên môi:
_Nếu tán tỉnh thì sẽ là như thế. Nhưng không, cưng khoảng độ 35,700 tính theo đô la Mĩ! Nếu chăm chỉ thì khoảng một năm rưỡi là cưng có thể hoàn vốn cho tôi. Tôi đảm bảo cưng sẽ rất đắt khách! Nghĩ xem với khoảng 10 năm hành nghề, cưng có thể kiếm cho chúng tôi cả một gia tài chứ chẳng chơi.
Tôi cười, giơ lon bia lên cao:
_Uống mừng nào! 35,700$ cho cái xác của tôi, theo đúng nghĩa đen!-Mặt Zoraida hơi biến sắc khi nghe tôi nói thế. Là tôi tưởng vậy thôi chứ lí do thật sự là cái người đã đứng sau tôi từ lúc nào.
_Rose không phải là hàng hóa để bán…-Selene đặt tay lên vai tôi. Tôi nhìn theo bàn tay đó.-..và ở chỗ tôi đừng bao giờ nói chuyện buôn bán kiểu này nữa.
~*~*
~aus note: “ngủ với cá”: sleep with the fishes, lại thêm một câu nổi tiếng trong tác phẩm “Bố già”, nghĩa là “chết”. Xem ra Selene có vẻ là fan của “Bố già”.