Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 18
Zoraida quẳng cái vali to bự vào sau cốp xe và đóng lại một cái rầm. Cô sẽ đi Napoli, vì “công việc”. Trước khi vào trong xe cô đứng nán lại để nói tạm biệt vói chúng tôi. Zoraida đứng trước Selene và tôi, miệng cười rộng đến mang tai như vẫn thường thấy:
_Tôi sẽ nhớ hai người lắm, nhất là cưng đó Rose!-Cô đá lông nheo với tôi mặc cho sự khó chịu thể hiện rõ ngay trên nét mặt của Selene.-Bao giờ rảnh nhớ đến Napoli thăm tôi. Tôi sắp mở một club chuyên phục vụ các quý cô, à và cả quý ông nữa! Toàn trai manly không!
_Nghe tuyệt đấy!-Tôi nói đùa và im bặt ngay khi nhận ra Selene đang nhìn mình.
Zoraida đặt hai tay lên vai tôi và Selene, hạ giọng một cách nghiêm túc giả tạo:
_Nhớ thỉnh thoảng ghé, tôi sẽ lựa anh được nhất cho! Dính với nhau lâu ngày sẽ thành lesbian thật đấy! Tôi không nói đùa đâu!
_Xéo ra Napoli đi!-Câu đầu tiên và cũng là câu cuối cùng Selene nói trong màn chia tay này, nghe rất không thân thiện. Tôi chưa bao giờ thấy họ thân thiết như một đôi bạn thân bình thường, nói thật là nhiều lúc tôi nghĩ họ là kẻ thù nữa kia. Vậy sao Kevin nói họ là bạn thân nhất của nhau nhỉ? Không lẽ tình bạn trong thế giới ngầm nó cũng khác với tình bạn ở ngoài kia? Lần tiếp theo tôi gặp lại Zoraida là vài ngày trước khi phiên tòa diễn ra, lúc ấy tôi mới thấm thía hết tình bạn sâu sắc của họ. Qủa là trên thế giới khó có tình bạn nào tuyệt như vậy. Nhưng đó là chuyện sau này, bao giờ đến thì tôi sẽ kể cho bạn nghe.
Zoraida cười tươi vẫy tay chào tôi nhưng khi quay sang Selene thì cô làm khẩu hình miệng: “F*ck you!” rồi mới vào trong xe. Selene phẩy tay vào nhà không thèm đợi đến lúc xe nổ máy chạy đi. Tôi vẫn đứng lại cùng vài người nhìn chiếc xe khuất sau ngã tư. Đằng sau tôi có ai đó nói: “Napoli, thiên đường một thời của đĩ đực”
Tối đó, Selene xách về phòng một két bia trong khi tôi đang xem một show truyền hình thực tế của Ý, lẽ dĩ nhiên là tôi không hiểu được họ nói gì nên tôi chỉ xem hình và cái anh chàng kia hot thật! Cô bảo tôi uống cùng cô và hãy kiên nhẫn đợi cô say thì tôi sẽ được hỏi bất cứ câu gì và sẽ được nghe khối chuyện hay ho của cô. Tôi bật cười vặn nhỏ tiếng TV lại và giúp cô khui bia. Tôi nói hi vọng cô giữ lời hứa bởi tôi đã chuẩn bị sẵn mấy câu hỏi từ lâu rồi.
_Sao lại nổi hứng muốn tâm sự?-Tôi đưa Selene chai bia đã được khui.
_Vì sau này chẳng còn dịp đâu.-Selene cầm lấy và uống.
Tôi khó hiểu ngước mắt nhìn cô thì nhận ra cô đang nhìn mình.
Chúng tôi cứ thế im lặng uống tù tì từ chai này đến chai khác. Tửu lượng của tôi thuộc hạng khá, có thể uống năm chai vẫn chưa xi nhê gì. Ở với Selene có hai cái lợi, thứ nhất là không phải đến trường (đồng ý là cái này về sau rõ là sự bất lợi lớn đối với tôi), thứ hai là muốn uống rượu bia bao nhiêu thì tùy, lúc nào cũng được ngay cả khi tôi chưa đủ tuổi. Dù vậy tôi vẫn giữ mình tỉnh táo nhất để nghe chuyện của cô. Không có ý tọc mạch nhưng tôi tin là chuyện nhà cô có nhiều thứ hay ho để nghe, những điều mà Ivan, Kevin hay bất cứ ai ngoài kia chưa chắc đã tỏ tường.
Khi uống được ba chai Selene mới bắt đầu câu chuyện của cô bằng chất giọng đều đều dễ gây buồn ngủ như sự hấp dẫn của nó khó làm bạn ngủ được:
_Ngày đó ba mẹ con tôi sống cùng với một gã đàn ông mà bà ấy gọi là “chồng” còn tôi gọi là “bố”. Ông ta thường xuyên say xỉn rồi chửi bới, đánh đập chúng tôi. Không đúng, chính xác ra là chỉ có mình mẹ tôi chịu đòn, tôi thì bị ông ta nhiếc móc còn Eligio thì may mắn là bị ông ta lờ đi. Mẹ tôi lặng lẽ cam chịu và tôi cũng chỉ biết bất lực chườm đá lạnh lên những vết bầm tím mà ông ta đã gây ra cho bà. Có lần ông ta đánh mẹ tôi nặng đến nỗi bà phải nhập viện. Tôi đứng cạnh giường bệnh của bà, tôi đã khóc rất nhiều. Làm sao ông ta có thể đối xử tệ hại với chúng tôi đến vậy? Chúng tôi là gia đình của ông mà? Tôi hứa với bà tự tôi sẽ giúp bà chấm dứt nỗi đau đớn này. Bà lập tức nắm chặt tay tôi, khẩn khoản van tôi đừng chống đối lại ông ta hay làm bất cứ điều gì dại dột nào. Mẹ tôi sợ là ông ấy sẽ giết tôi mất và cũng bởi người có lỗi trong chuyện này là bà. Tôi hoang mang trước những gì bà ấy nói. Rõ ràng ông ta mới là kẻ có lỗi, sao bà lại tự nhận hết về mình? Mẹ tôi chỉ khóc thay cho câu trả lời tôi muốn nghe. Cuối cùng tôi tìm được đáp án cho câu hỏi của mình, một cách tình cờ…”
Tôi vẫn im lặng quan sát Selene thở dài làm thêm một ngụm bia nữa rồi kể tiếp:
_Đó là một lần đi học về tôi đã nghe ông ấy quát tháo: “Cô nghĩ tôi là đồ ngu hả? Cô nghĩ tôi không nhận ra sao? Cái con Selene ấy, từ ánh nhìn đến cách ăn nói của nó giống hệt hắn…”
“Tôi đứng lặng người ở cửa, tai như bị ù đi, không còn nghe được những gì ông ấy nói sau đó. Tôi về phòng, tự ngắm mình trong gương. Đúng, sao tôi không để ý đến điều đơn giản đến thế. Câu trả lời nó nằm ngay trong đôi mắt này, trong màu tóc này. Mắt tôi xanh, tóc tôi vàng. Cả bên nội và bên ngoại của tôi đều không ai có cái gen đó. Ngoại hình của thằng Eligio thì giống ông ta như tạc, tính cách của nó có lẽ sau này cũng sẽ giống hệt ông ta tuy rằng lúc đó nó vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu đuối. Vậy ra mẹ tôi đã phản bội ông ấy ngay trước ngày cưới và tôi chính là bằng chứng sống động nhất cho sự phản bội ấy. Đó là lí do cho những trận đòn, những lời chửi rủa thậm tệ của ông ta. Mẹ tôi sai nhưng không đáng phải chịu những thứ khủn khiếp như vậy. Tôi điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong phòng trong khi ông ấy tiếp tục đánh mẹ tôi ở dưới nhà. Đập phá xong nhưng cơn giận dữ và sự thù hận trong tôi vẫn còn âm ỉ cháy trong lồng ngực. Tôi lật đật chạy xuống nhà đúng lúc ông ấy đang cầm thắt lưng quất mẹ tôi tới tấp. Chẳng nghĩ nhiều tôi nhấc cái ghế ăn gần đó liên tiếp đập thật mạnh vào đầu ông ta. Bao thù hận đau đớn tôi đã phải chịu trong ngần ấy năm được dồn hết vào những cú đánh đó. Kết quả là ông ta chết ngay tại chỗ. Ngay cả khi ông ta đã gục xuống tôi vẫn tiếp tục phang ghế vào ông ta. Những mảnh xương xọ, máu, não của ông ta lẫn lộn hết cả vào nhau như sự thỏa mãn, sung sướng và sợ hãi trong tôi lúc đó. Máu tanh làm tôi thêm ngất ngây. Là lần đầu tôi giết người, lúc đó tôi 13. Tôi tuyệt không thấy hối hận. Tôi đã sẵn sàng để cảnh sát áp giải tôi đi. Trước lúc đó tôi phải thỏa mãn sự hận thù trong mình trước….”
_Vậy là ông ta là do chị giết?-Tôi ngắt lời.-Không phải là bố chị…-Những lời truyền miệng không phải lúc nào cũng đúng. Ông ta thật sự đã chết. Bố già Silvester không làm gì ông ấy mà là con gái của ông ta.
_Đột nhiên cánh cửa nhà bị phá.-Selene không màng tới câu hỏi của tôi để tiếp tục câu chuyện.- Một toán người xông vào. Tôi đã dừng tay không phải vì đã hả dạ mà là vì thấm mệt. Tôi thở hổn hển nhìn mẹ tôi đang mở to mắt sợ hãi trước điều tôi vừa làm rồi nhìn những kẻ vừa xông vào nhà chúng tôi. Thật kì lạ đó không phải là cảnh sát mà họ trông giống như một băng đảng Mafia hay lởn vởn quanh khu chúng tôi thì đúng hơn. Có một người đàn ông chạy đến đỡ mẹ tôi dậy. Tôi nhận ra ông ấy. Đó là người đàn ông tôi đã cứu tôi khỏi bọn du đãng ngày trước. Trong suốt mấy năm trời tôi thi thoảng vẫn tìm đến ông ấy để tâm sự. Ông ấy rất tâm lí, rất ấm áp. Tôi không nghĩ là mình đã nói chuyện với một ông Trùm và trên hết là cha ruột của tôi. Ngay khi bà đứng vững bà đã ôm lấy ông ta, vừa khóc vừa nói:
_Anh đấy sao, Anselmo? Anh vẫn còn sống…
“Tôi chưa bao giờ thấy bà hạnh phúc đến thế dù rằng bà vẫn khóc. Đến đây chắc em cũng đoán ra việc tiếp theo sẽ như thế nào đúng không, Rose?”
Tôi đáp:
_Chị nhận lại cha ruột và ba mẹ con chị đến sống với ông ta?
Selene gật đầu:
_Cái đầu tiên thì em nói đúng nhưng cái thứ hai thì không. Chỉ có mẹ tôi và tôi thôi, thằng Eligio đã chạy mất.- Selene thở dài – Khi tôi dợm bước theo bố ruột của mình ra khỏi căn nhà đó thì tôi đã nhìn thấy dòng nước mắt lấp lánh trong ánh đèn nhập nhoạng ở phía sau những thanh chắn cầu thang. Tim tôi nhói lên. Tôi tìm được gia đình của mình nhưng đồng thời cũng làm tan nát gia đình của một cậu bé 10 tuổi. Bi kịch không bao giờ chấm dứt, số phận đã chuyển nó từ tôi sang Eligio. Mẹ đã chọn cho nó cái tên “Eligio” có nghĩa là “lựa chọn”. Tiếc là sự lựa chọn không thuộc về nó”
Eligio, Selene hẳn dành cho em trai mình một tình cảm rất sâu sắc. Những đoạn kể nhắc tới Eligio đều nhuốm sự tiếc thương, kể cả lần hội ngộ vừa rồi, có thể thấy Selene đã xúc động đến thế nào. Tôi nhớ tới chị Vic của tôi. Dù hai chị em cãi nhau suốt nhưng Vic vẫn luôn giúp tôi thoát khỏi những rắc rối ở trường. Tôi hỏi Selene:
_Eligio sau này thế nào?-Dù rằng tôi mới gặp anh ta mới đây nhưng tôi vẫn muốn biết cậu bé Eligio ngày đó đã vượt qua cú shock bằng cách nào. Ánh mắt anh ta nhìn Selene hôm ấy không có chút thù hận nào.
_Tôi chỉ biết nó được một gia đình tử tế nhận nuôi, hình như nó cũng vừa mới đi làm. Tôi cũng không rõ nữa. Vừa rồi tôi mới gặp lại nó sau mười lăm năm nay. Trong đám tang của mẹ, tôi không thấy nó đến, hóa ra là nó bị tai nạn giao thông và phải nằm viện trong suốt thời gian đó. Sau khi nhận cha thì tôi lập tức bị ông ấy buộc phải rời Ý sang nước ngoài sống cho đến khi nào mọi việc đã chìm xuống. Đây là lần về Ý đầu tiên của tôi sau 15 năm ở đất khách quê người, thứ hai chứ nhỉ? Tính cả đợt đi Tây Ban Nha vừa rồi.
_Chị đã phải một thân lo liệu ở nước ngoài sao khi mới 13 sao?-Tôi thốt lên.
Selene bật cười:
_Một phần thôi. Còn lại là nhờ bố tôi giúp, chủ yếu là mặt tài chính. Mỗi năm bố mẹ sang thăm tôi vài lần, mỗi lần khoảng 2 tháng. Không đến nỗi tự thân một mình lắm.
_Nhưng bố chị, đã xảy ra chuyện gì với ông ấy? Tại sao ông ấy lại để mẹ con chị sống với tên vũ phu đó trong một thời gian dài như vậy?
Selene nhún vai:
_Có Chúa biết! Cả bố mẹ tôi đều lảng đi mỗi khi tôi hỏi đến.
_Vậy…Selene trở thành Mafia từ bao giờ?
_Sau khi bỏ học.
Và giờ là câu hỏi đáng giá triệu đô của tôi:
_Bao giờ Selene thả tự do cho em? Và Selene từng nói là vì “hắn” mà em bị Selene bắt. “Hắn” là ai?
Selene im lặng tiếp tục uống bia.
_Nói gì đi chứ?-Tôi nổi quạu. Không phải cô nói là khi say sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi sao?
_Uống đi!
Selene chấm dứt câu chuyện tại đấy.
_Đồ nói dối! Thế mà bảo sẽ cho em hỏi bất cứ cái gì.-Tôi lầm bầm trong miệng.
_Nếu còn hỏi thêm câu nào nữa thì lát tôi sẽ trói em vào giường!
Selene Silvester là đồ dối trá chết bầm!
Tôi từng bị trói vào giường cả chục lần trước đó. Tin tôi đi, ba cái trò SM ấy chẳng dễ chịu gì cho cam. Cứ sau mỗi lần như vậy tôi đều không thể bước nổi xuống giường vào sáng hôm sau nên tôi rất sợ mỗi khi cô cầm một sợi dây thừng, một cái cà vạt hay một cái thắt lưng gì đó tiến đến chỗ tôi. Tôi bặm môi bất mãn tiếp tục khui bia cho cô. Chúng tôi uống thêm mấy chai nữa rồi gục xuống sàn ngủ từ lúc nào không hay. Cả buổi tối đó Selene không chạm vào người tôi, dù chỉ là một cái vuốt tóc.
Selene gục trước tôi. Tôi uống thêm nửa chai nữa mới nằm xuống. Nhắm mắt lại, tôi cứ nghĩ mãi chuyện của cô. Một tuổi thơ không êm đềm, bắt đầu tự lập năm 13, không lâu sau thì theo bước cha mình để trở thành Mafia. Tôi nghĩ đến sự bình thản đến rùng mình của Selene khi kể về lần đầu tiên cô giết người. Sự tàn ác và nhẫn tâm đã in sâu vào trong cô sớm đến thế sao? Bản thân tôi đã nếm trải chúng vài lần, quả là khó tưởng tượng. Và rồi tôi lại nghĩ đến Felix, nghĩ đến sự bình thản nhẫn tâm của cô vào cái buổi tối đáng nguyền rủa ấy. Tôi nhìn những chai bia rỗng nằm lăn lóc trên sàn nhà. Ngay bây giờ tôi có thể đập vỡ một cái và lấy mảnh vỡ của nó để cứa cổ Selene. Selene đang say nên không thể chống cự lại. Một cơ hội hoàn hảo. Nhưng lúc cầm chai bia lên thì tôi bỗng khựng lại khi bàng hoàng nhận ra một điều: trước đây mình còn nhiều cơ hội hoàn hảo hơn thế này để giết cô nhưng sao tôi không ra tay, hay đúng hơn là không nghĩ tới? Hình như ý nghĩ giết Selene đã chìm nghỉm trong mớ hỗn độn của cảm xúc của tôi kể từ lần đầu nhìn cô cùng Alexis, và hôm nay trong cơn chếnh choáng của men bia, nó mới dè dặt hiện về. Tôi buông thõng chai bia ra để nó lăn vào góc phòng và gục đầu lên gối. Đầu tôi cứ ong ong cả lên, tôi say thật rồi.
Qủa thật tôi đã chẳng bao giờ có thể giết cô hay yêu cô như cái cách cô muốn…
Làm sao ta có thể yêu một kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời mình?