Người Kia, Tổng Tài

Chương 16


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 16

Chương 4.2
Sưu tầm
Đây không phải là không muốn nói cuối cùng cũng phải nói sao? Vương Hải Nhi cười khổ trong lòng, không ngờ cô vẫn phải nhắc lại chuyện tiểu Mỹ.
“Chị Hựu Lăng, thật xin lỗi” Cô nói nhỏ.
Bất ngờ Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, không hiểu cô xin lỗi chuyện gì.
“Chó của em bệnh hai tuần thì chết, cho nên không thể giúp chị được” Cô cụp mắt im lặng.
“Tại sao có thể như vậy?!” Đoạn Hựu Lăng cứng họng nhìn cô, lập tức lộ ra vẻ mặt đồng tình “Nhất định em rất khó vượt qua đúng không?”
Cô cười miễn cưỡng, bất ngờ di động cầm trong tay vang lên, vừa lúc giải cứu cô thoát khỏi suy nghĩ về chuyện này, cô liền nhận điện thoại.
“Uy?”
“Ngoài này không có nơi đậu xe, cô có thể đi ra ngoài không?” Điện thoại kia quả nhiên của Liễu Kiệt.
“Được, chờ tôi một chút” Cô nói xomg liền đứng dậy, vừa tìm ví lấy tiền, vừa nói chuyện với Đoạn Hựu Lăng “Chị Hựu Lăng, em có việc đi trước, còn đây là tiền ly trà hoa quả”
“Em chờ một chút” Đoạn Hựu Lăng không nhận tiền cô đưa ra, ngược lại vội vàng thay cô cho ly trà trái cây cô chưa uống ra hai ly tiện lợi, rồi gói lại cho cô “Không cần lãng phí, hai ly này em mang về uống”

“Cảm ơn” Cô mỉm cười nhận lấy cái túi, sau khi thanh toán tiền thì vẫy vẫy tay với chị, rồi nhanh chóng ra khỏi quán cà phê, chạy đến hướng xe Liễu Kiệt đang dừng tạm ven đường.
“Lên xe” Cô còn chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.
Cô gật đầu, mở cửa lên xe.
“Anh về lúc nào?” Cô tò mò hỏi, đồng thời mở túi lấy ly trà hoa quả ra đưa cho anh “Mời anh uống trà hoa quả, trà hoa quả ở đây tốt lắm nha!” Khuôn mặt cô tràn đầy ý cười.
Liễu Kiệt nhìn cô một cái thật sâu, tay không nhận lấy ly trà của cô, mà là lái xe rời đi trước, sau đó mới nói lời vàng “Giúp tôi uống”
“Hả?” Vương Hải Nhi khẽ nhếch miệng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh, tưởng chính mình bị nghễnh ngãng.
“Tôi đang lái xe, không có tay cầm đồ uống”
Cô nháy nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười ra tiếng.
“Trời ạ! Liễu Kiệt, anh thật buồn cười nha!” Cô vừa cười vừa găm ống hút vào ly trà, sau đó đưa lên miệng giúp anh uống “Nhạ! anh đẹp trai không có tay cầm đồ uống”
Liễu Kiệt lại nhìn cô một cái, mới cúi đầu uống một ngụm trà hoa quả. Ân, quả nhiên không sai, uống ngon, mà tự tay cô đưa cho uống nên ngon gấp bội, cho dù cô gái nhỏ này không hiểu phong tình cũng không sao.
Thật không hiểu bản thân mình bị gì nữa? Rõ ràng là một người có đầy đủ tiêu chuẩn, chỉ cùng lui tới với mỹ nữ ngực to, nhưng không ngờ mình lại đi thích một cô gái lôi thôi lếch thếch, lại trì độn với chuyện tình cảm, ông trời thật là thích trêu chọc anh!
Nhưng là anh cũng biết tình yêu này nọ là không có đạo lý, muốn yêu thì yêu, cho dù muốn xem thường cũng không thay đổi được một sự thật tim anh chỉ đập thình thịch vì cô, cho nên anh cũng chỉ biết làm quen, chấp nhận tình yêu chợt đến với cô gái nhỏ này.
“À, anh tìm tôi có chuyện gì?” Cô gái nhỏ “ngu ngốc” nhếch miệng hỏi.
“Đáp án ở phía sau”
“Cái gì?”
Vương Hải Nhi nhìn ra sau xe thấy một giỏ đựng đồ thường dùng để đi dã ngoại thì phải.
“Đó là cái gì? Anh muốn đưa tôi đi picnic sao? Bây giờ là mười giờ tối rồi nha” Cô quay đầu nhìn anh nghi ngờ.
Liễu Kiệt cho cô cái nhìn khinh thường. Đi picnic sao? Đố cô đoán cho ra!
“Lấy lên đây, cẩn thận một chút”

Cô lại hoài nghi nhìn anh một cái, cầm ly trà trái cây cất lại vào túi, sau đó vươn tay cẩn thận nhấc cái giỏ lên, vừa đặt cái giỏ trước mắt, thấy được trong giỏ đựng cái gì thì cô liền ngây ngốc.
Trong giỏ có con chó nhỏ, chính xác là một chú chó con Bắc Mỹ.
“Đây là quản đốc xưởng ở miền Nam tặng cho tôi, nhưng tôi chưa từng nuôi chó, không biết sẽ nuôi như thế nào, nên mới nghĩ đưa nó cho cô” Anh nói ra lời kịch đã chuẩn bị tốt.
“Anh nói dối” Vương Hải Nhi thẳng thừng vạch trần lời nói dối của anh.
Anh đành phải nói thật “Tôi đi ngang qua một cửa hàng thú cưng thì nhìn thấy nó, không chút suy nghĩ liền mua nó mang về, nhưng tôi quên là không biết cách nuôi chó, nên mới nhờ cô giúp”
“Tôi không làm” Cô không chút do dự liền cự tuyệt, sau đó lập tức đem cái giỏ bỏ lại ra ghế sau.
Không ngờ cô lại cự tuyệt làm cho Liễu Kiệt không khỏi sửng sốt.
“Vì sao?” Anh nhăn mày buồn bã liếc cô một cái, còn tưởng rằng khi cô nhìn thấy chú chó này sẽ rất vui vẻ.
Vương Hải Nhi buồn không hé răng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn trả lời.
“Cô vẫn không quên được tiểu Mỹ của cô đúng không?” Liễu Kiệt cũng im lặng một lúc mới mở miệng phá vỡ im lặng.
Cô vẫn như cũ im lặng không nói, xem như là thừa nhận.
Liễu Kiệt thở dài trong lòng. Ở lý lịch của cô viết là cá tính cô lạc quan sáng sủa, không để tâm vào chuyện vụn vặt, căn bản là dối người thôi! Vì một con chó đã chết không vui vẻ gì một tháng liền, còn vì nó mà cự tuyệt nuôi những con chó khác, như vậy mà lạc quan, không để tâm vào chuyện vụn vặt mới là lạ!
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới đưa cô thoát khỏi tình trạng thương tâm khổ sở này đây? Xem tình trạng bây giờ thì anh phải mềm mỏng, lấy lui mà tiến để phản công cô.
“Được rồi, cô không muốn giúp thì tôi cũng không ép cô” Anh thấy cô mím môi không nói, nhịn không được đưa tay vuốt tóc cô “Nhưng vừa rồi tôi cũng nói thật, tôi chưa từng nuôi chó nên hoàn toàn không biết nuôi như thế nào, cô có thể dạy tôi không?”

Cô nhăn mày quay đầu, thái độ do dự nhìn anh.
“Nếu cô không chỉ cho tôi cách nuôi nó, thì tôi sợ không quá ba ngày nó sẽ chết” Tiếp theo anh còn bổ sung thêm một câu “Nhân viên ở cửa hàng thú cưng nói nó mới hơn hai tháng tuổi mà thôi, thật sự tôi cũng không muốn nó chết”
Hơn hai tháng tuổi? Vương Hải Nhi có chút kinh ngạc, nó cũng bằng độ tuổi với tiểu Mỹ khi anh trai đưa nó cho cô nuôi, thật là khéo trùng hợp?
Mới hơn hai tháng có khả năng sẽ chết……chết….tiểu Mỹ…
Không, đời này cô không muốn nuôi chó nữa, không cần trải qua mất mát này thêm một lần nữa, không cần!
“Không phải là muốn cô nuôi nó, cô chỉ dạy cho tôi cách nuôi nó như thế nào thôi, cô còn không chịu nữa à?” Lúc xe dừng chờ đèn xanh thì anh quay qua đúng lúc thấy cô lắc đầu không ngừng.
“Lúc trước tôi có mua mấy quyển sách dạy cách nuôi chó, ngày mai tôi đem đến công ty cho anh” Cô nhìn anh có chút suy yếu.
“Tôi không có thời gian đọc sách, cô không thể dạy luôn cho tôi sao?”
“Liễu Kiệt…”
“Chỉ cần nói cho tôi cách làm thôi mà khó khăn đến như vậy sao?” Anh dịu dàng hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.