Người Kia, Tổng Tài

Chương 17


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 17

Chương 4.3
Sưu tầm
Vương Hải Nhi cắn cắn môi dưới, cúi đầu không nói.
Liễu Kiệt lắc lắc đầu thở dài, dường như muốn buông tha cho cô.
“Quên đi, không làm khó cô nữa, tôi dựa vào bản thân mình cũng được. Nếu con chó này tôi nuôi chết thì cũng trách mệnh nó xui xẻo thôi” Anh thở dài nói, sau đó bất ngờ nói sang chuyện khác “Cô đói bụng không?”
Cô chậm chạp lắc đàu.
“Nhưng tôi hơi đói bụng, đi ăn khuya với tôi được không? Ăn xong tôi sẽ chở cô về nhà”
Cô gật đầu, lại thấy khi anh nói sang chuyện khác thì bản thân mình không vui lên được, ngược lại tâm trạng xuống dốc, muốn giãy dụa cũng không thoát ra được.
Bị anh nuôi nên chết? Số mệnh xui xẻo nên vậy? Làm sao anh ta có thể nói như vậy? Dù sao đó cũng là một sinh mệnh nha!

Mặc kệ anh ta, mà anh ta thật sự nuôi chú chó Bắc Mỹ kia sao? Nó thoạt nhìn đáng yêu, nhỏ nhắn như vậy, dường như cô có thể tưởng tượng nó đang chạy, chơi đùa, làm nũng giống như tểu Mỹ của cô vậy.
Không, đừng nghĩ, cô đã quyết định không muốn nuôi chó nữa, không bao giờ nữa…
Qua ba ngày, Vương Hải Nhi cũng nhịn được qua ba ngày, mỗi lần gặp Liễu Kiệt, cô luôn áp bức bản thân mình không được mở miệng hỏi tình hình chú chó kia.
Cô vẫn nói với mình là chuyện không liên quan đến cô, hoặc anh ta không chủ động nói với cô thì chắc là không có việc gì, nhưng vì sao bây giờ cô lại nôn nóng bất an như vậy chứ?
Nhất định là do Liễu Kiệt, lúc trưa ở hành lang bí mật cứ nhiều lần muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, giờ thì báo hại cô lo lắng.
Lúc trưa anh ta muốn nói gì với cô chứ? Vì sao không gọn gàng dứt khoát nói ra đi, cứ ấp a ấp úng rồi nói không có việc gì, thật là muốn làm người ta tức chết mà, thật tức chết mình mà. Đáng giận!
Nhưng cho dù chú chó Bắc Mỹ kia xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến chuyện của cô nha! Dù sao bỏ tiền mua chó không phải là cô, nuôi nó thành bệnh tật, thậm chí chết đi cũng không phải là cô, cho nên cô không cần cảm thấy bất an.
Ân, đúng vậy, không liên quan đến cô, không liên quan đến cô, không liên quan…
Đáng giận! Nói là nói như vậy, nhưng cô không có cách làm ình không nghĩ đến nha!
Trên tường vang lên tiếng nhạc báo đã kết thúc giờ làm.
Cô nhíu mày, hít một hơi thật sâu quyết định mình sẽ đi gọi điện thoại.
Cô lấy di động trong túi ra, tìm tên Liễu Kiệt trong danh bạ, bấm phím gọi, vừa kết nối mới đổ được hai chuông thì anh ta đã nghe máy.
“Uy” Giọng nói xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô.
“Là tôi, Vương Hải Nhi”
“Tôi biết, trên điện thoại có hiện tên”
“Nha” Nhanh nói về con chó nhỏ đi, bây giờ nó thế nào, có khỏe mạnh không?

“Có việc gì sao?”
Đáng giận! Anh ta hỏi vội như vậy làm gì? Anh ta hỏi như vậy thì làm sao cô trả lời đây.
“Ừ, tôi chỉ muốn hỏi anh đã xong việc chưa? Có muốn cùng tôi đi ăn cơm không, cơm tối xong thì đến pub 9 night chơi. Lúc trước tôi có hứa với anh, dẫn anh đi cửa sau để khỏi mất tiền bàn, anh còn nhớ không?”
“Thật có lỗi, hôm nay không được”
Cô sửng sốt, không ngờ anh ta lại từ chối như vậy “Vì sao?” Cô tò mò hỏi.
“Tôi có việc phải về nhà”
Chuyện gì? Là con chó nhỏ xảy ra chuyện gì sao? Cô muốn hỏi như vậy nhưng không thể mở miệng nói được.
“Nha! Anh đã có việc thì thôi để lần khác. Vậy…tôi tắt máy”
“Hải Nhi, chờ một chút” Anh bỗng gọi cô.
“Sao vậy?” Cô không tự chủ được tay nắm chặt di động, nín thở áp tai vào điện thoại.
“Ân…chỉ là về con chó nhỏ…” Anh lại nói một nửa rồi dừng lại, sau một lúc im lặng thì nói tiếp “Quên đi, không có việc gì”

“Không có gì mới lạ” Bỗng nhiên Vương Hải Nhi nóng vội mà thốt ra lời “Rõ ràng anh có chuyện muốn nói với tôi mà cứ ấp a ấp úng, cứ vòng vo như các bà các chị vậy hả?”
C ác bà các chị? Liễu Kiệt ở đầu bên kia điện thoại thiếu chút nữa hộc máu mà chết, cô gái nhỏ này mắng anh cũng nặng quá đi, từ khi biết cô đến nay, ngoại trừ cô khen anh là đẹp trai ra thì những lời bình phẩm không có được một câu tốt đẹp, thật không biết hai mắt hay đầu của anh có vấn đề gì mà lại đi thích cô cơ chứ.
“Tôi muốn mang con chó đi bác sĩ thú ý” Nếu cô muốn biết thì anh sẽ nói cho cô.
“Con chó bị gì vậy?” Giọng nói cô lo lắng vang lên.
“Không có gì” Nghe được giọng nói lo lắng của cô, nên anh cố ý không trả lời rõ ràng.
“Nếu nó không có việc gì thì đi khám làm gì?” Quả nhiên cô lập tức tra hỏi.
“Tôi chỉ lo lắng một chút mà thôi”
“Lo lắng cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.