Người Kia, Tổng Tài

Chương 15


Bạn đang đọc Người Kia, Tổng Tài – Chương 15

” Làm sao vậy?” Đoạn Hựu Lăng bâng trà hoa quả đưa cho cô.
“Không biết, anh ta gọi cho em nói em chờ anh ta ở đây”
“Anh ta?”
“Chính là người em vừa nói với chị ấy”
“Cái người bộ dạng rất tuấn tú đó sao?”
“Ân” Vương Hải Nhi gật gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, nhưng bất ngờ vẻ mặt lại ũ rũ xuống.

“Em sao vậy? Không phải em rất thích nhìn trai đẹp sao? Có một anh đẹp trai tự đưa mình tới cửa mà em còn không vui nữa sao?” Đoạn Hựu Lăng nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của cô nên quan tâm hỏi.
“Không phải không vui, chính là…” Vương Hải Nhi mới nói đến một nửa, nhịn không được thở dài.
“Chỉ là cái gì?”
“Em không có thói quen trở thành gánh nặng của người khác” Cô thở dài tiếp tục nói.
Từ lần trước bị hành động bắt cóc của anh trêu chọc, sau đó hai người còn đi ăn mỳ thịt bò, thế nên tiếp theo hai người thường đi chung với nhau. Lúc ở công ty, hai người ngồi ở hành lang bí mật nói chuyện phiếm, lúc hết giờ làm việc thì cùng nhau đi ăn cơm, xem phim, hoặc đến pub 9 night giải trí.
Lúc đầu, cô đơn giản đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp khi có trai đẹp làm bạn, cái gì cũng không nghĩ đến, cho đến khi hai ngày trước anh ta nói sẽ đi miền Nam công tác, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa ở hành lang bí mật nói lời tạm biệt với cô, có vài lần muốn nói lại thôi, khi anh cẩn thận điều tra tâm trạng gần đây của cô có tốt hơn không, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật anh ta vẫn lo lắng cho cô, lo lắng tâm trạng cô bị đả kích vì không có tiểu Mỹ đã hồi phục lại chưa.

Trải qua nhiều lần tiếp xúc, cô phát hiện Liễu Kiệt là người tốt, tuy rằng thái độ ban đầu luôn lạnh như băng, còn có khuynh hướng tự kỷ, cùng chứng vọng tưởng, nhưng có thể xem anh ta là bạn bè thật tình, điểm này làm cho cô cảm thấy chính mình lợi dụng quan tâm của anh ta, tựa hồ có cảm giác có lỗi với anh ta, vì tất cả thời gian sau khi hết giờ làm việc anh ta đều dành cho cô.
Chắc chắn là anh ta có chuyện của mình cần làm, có bạn bè cần nói chuyện với anh ta, mà cô lại hoàn toàn không thay anh ta nghĩ đến điều đó, cô thật tệ quá mà.
Có lẽ sau khi anh ta đến đây, cô có thể nói cho anh ta cô không có việc gì nữa rồi, không cần anh ta lo lắng cho cô nữa.
“Có ý gì đây?” Đoạn Hựu Lăng mang vẻ mặt khó hiểu.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn giải thích gì nhiều, bởi vì nói ra khó tránh khỏi nhắc lại chuyện tiểu Mỹ chết, hiện tại cô đã chấp nhận sự thật đau thương này, nhưng tạm thời cô không thể bình tĩnh để nói chuyện này với người khác.
Đoạn Hựu Lăng thấy cô không có ý định muốn nói, thì cũng không cố hỏi nữa, chủ động nói sang chuyện khác.
“Hải Nhi, chị nhớ em có nuôi một chú chó Bắc Mỹ đúng không? Chị có một vị khách muốn tìm mẫu giống chó Bắc Mỹ, không biết chú chó của em là giống đực hay giống cái?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.