Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 38
Sáng sớm hôm sau, các học sinh trong trường đều thức dậy, ăn sáng và được cho phép đi dạo vào rừng 1 chút nhưng chẳng ai dám đi vào trong rừng khi nhớ lại cảnh đi rừng hôm qua. Tất cả chỉ đi dạo xung quanh hoặc đi về lều để sắp xếp lại lều. Đến 11 giờ, tất cả cùng nhau ra ăn cơm, nghỉ ngơi 1 chút đến khoảng 2 giờ chiều lên xe đi về trường. Về tới trường, cả học sinh và giáo viên mệt bơ phờ, chỉ mau chóng về nhà để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ngày hôm sau, sáng sớm tại nhà Băng Hạ.
“Reng… Reng… Reng…”
– Alô? – Băng Hạ mệt mỏi bắt máy.
– Đến trường đi! – giọng của lớp trưởng vang lên trong điện thoại.
– Làm chi? Mới đi trại về đủ mệt rồi mày. – Băng Hạ vẫn nói bằng giọng ngái ngủ.
– 1 lên, 2 tao cho “nó” lên trang của trường. – lớp trưởng đe dọa.
– Tao cấm mày! Tao lên ngay. – Băng Hạ tỉnh ngay lập tức.
– Vậy mới là bé ngoan chứ! – lớp trưởng nói.
– Ngoan con khỉ! Tao cấm mày đăng. – Băng Hạ nói rồi cúp máy.
Băng Hạ bước xuống giường với 1 vẻ mặt đầy sát khí, cầm theo quần áo vào trong phòng tắm thay đồ. 1 lát sau, cô bước ra ngoài, vẫn mang 1 vẻ mặt sát khí bước xuống nhà bếp. Cửa bếp vừa mở ra, cô nhìn thấy anh mình đang nhìn cô chằm chằm như 1 sinh vật lạ từ trời rơi xuống.
– Hôm nay đừng ra đường nhé Băng Hạ. – anh Băng Hạ nhìn Băng Hạ nói.
– Sao? – Băng Hạ tròn mắt nhìn anh mình.
– Hôm nay, trời chắc sẽ mưa to, gió lớn, có lốc xoáy. – anh Băng Hạ cười cười nói.
– Mới sáng anh đã coi dự báo thời tiết rồi hả? – Băng Hạ vẫn ngây thơ.
– Không! Anh thấy lần đầu tiên ngày nghỉ mà em dậy sớm hơn 8 giờ nên cảnh báo em trước. – anh Băng Hạ vẫn cười.
– Anh đi chết đi. – Băng Hạ đẩy anh mình té ghế.
Anh Băng Hạ té xuống, nằm bất động trên sàn. Băng Hạ không quan tâm, đi lấy phần ăn sáng của mình ra bàn ngồi ăn. Đến khi cô ăn xong bữa sáng, rửa đĩa sạch sẽ rồi nhưng anh cô vẫn nằm dưới đất bất động. Cô lo lắng nhìn anh mình, lấy chân đẩy đẩy người anh trai, vẫn không động tĩnh. Cô bắt đầu lo lắng cực độ.
– Anh! Anh sao vậy? – Băng Hạ lo lắng hỏi.
– Chết rồi! – 1 giọng con trai vang lên.
– Hả? Chết rồi á! Làm sao? Làm sao đây? – giọng Băng Hạ chứa đầy lo lắng – Hay phi tang chứng cứ?
– Thật ác độc. – giọng nói đó lại vang lên.
– Anh! Em xin lỗi. – Băng Hạ cảm thấy hối hận – Ủa? Mà sao có giọng nghe giống giọng anh thế? – Băng Hạ vẫn ngây thơ hỏi.
– Số mạng anh vẫn lớn mà sao chết được. Em vẫn ngây thơ lắm! – anh Băng Hạ ngồi bật dậy.
– Lần sau nhớ chết luôn đi nhá! – Băng Hạ đi ra ngoài.
“Rầm!”
Băng Hạ đóng mạnh cửa, lấy mô tô chạy nhanh đến trường. Lái xe vào trong cổng trường, tuy là ngày nghỉ nhưng trong sân trường cũng có khá nhiều học sinh đang đi đi lại lại trong sân trường. Cô cũng giống như họ, có mặt ở trường vì muốn chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, chẳng ai muốn thua lớp A1 cả. Với lại lớp nào cũng muốn ít nhất được hạng ba vì sẽ được thưởng rất nhiều tiền, tha hồ ăn trong ngày sơ kết. Băng Hạ xe vào trong nhà gửi xe, cất xe rồi ra ngoài rồi đi vào sâu bên trong, ở cuối cùng của sân. Vừa bước tới, Băng Hạ đã thấy lều to đã được dựng xong, chỉ cần trang trí bên trong nữa là xong.
– Đến muộn thế! – lớp trưởng quay lại nhìn Băng Hạ – Tao chuẩn bị hết rồi, vào làm đi.
– Ờ! – Băng Hạ đáp lại.
Băng Hạ nhanh chóng đi vào trong, bắt đầu cùng mọi người trang trí bên trong. Đang trang trí, cả lớp cùng nhau đi ra ngoài để mua thêm chút đồ trang trí, chỉ có lớp phó lao động ở lại trông coi lều.
– Sao lại là tao? – lớp phó lao động phản bác.
– Mày thích hợp nhất rồi còn gì? Ở đây, cấm thắc mắc. – lớp phó học tập nói rồi đi thẳng ra ngoài.
Lớp A1 nhanh chóng đi đến 1 nhà sách gần đó, mua mấy tấm bìa to, những đồ trang trí kinh dị. Thanh toán xong, mỗi người trong lớp đều xách 1 túi to đi ra ngoài, trở về trường.
Vừa bước vào trong lều, tụi nó liền thấy những tấm bìa được tụi nó cắt ghép cẩn thận bị thủng 1 vài lỗ, vải lều bị rách 1 vài chỗ, nhìn xung quanh cũng không thấy lớp phó lao động. 1 lát sau, lớp phó lao động bước vào, ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn các thành viên khác của lớp A1 đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo.
– Tao chỉ mới ra ngoài đi vệ sinh thôi mà, tao không biết. – lớp phó lao động vội biện minh.
– Càng tốt! Càng kinh dị! – Băng Hạ cười.
Không cần biết ai phá hoại nhưng lớp A1 cũng cảm ơn người đó đã tạo thêm cơ hội để tạo nhà ma càng thêm kinh dị. Đống đồ trên tay mỗi người được đặt xuống đất và mỗi người nhanh chóng trang trí những phần còn lại. Trước hết là treo mấy cây đèn pin lên cao cho sáng rồi đóng cửa lều, bịt hết các chỗ bị rách trên lều và tiếp tục trang trí nốt phần còn lại trong lều. Cũng không lâu lắm, những miếng bìa bị thủng đã được khắc phục và làm cho rùng rợn. Đến trưa, lớp phó lao động bị cả lớp phạt đi mua bữa trưa cho cả lớp và phải sử dụng tiền của mình vì cái tội để người ta phá lều mà không biết.
Mấy chục phút sau, lớp phó lao động đi vào, tay sách 4 túi lớn, 2 túi đựng hai mươi hộp cơm, còn lại toàn là bánh, kẹo, trái cây… do từng thành viên yêu cầu.
– Ăn cho hết đi nhá! – lớp phó lao động đặt 4 cái túi lớn xuống, nhìn khá mệt mỏi và tức giận – Đứa nào ăn không hết, tao cấm về.
– Yên tâm! Tụi tao ăn hết cho mày xem. – Băng Hạ tự tin nói.
– Được! Ăn đi! – lớp phó lao động nhìn Băng Hạ thách thức.
– Tao không khách sáo. – Băng Hạ nói.
Sau câu nói của Băng Hạ, mọi người trong cùng ngồi xuống 1 tấm bạt được trải sẵn ra đất, sắp đồ ăn ra. Các thành viên trong lớp tranh nhau đồ ăn, vì rất hiếm khi có 1 đứa chịu bỏ tiền ra bao cả lớp nên phải ăn thật nhiều. Chẳng mấy chốc, thức ăn trên bạt đã gần hết, rất nhanh sau, chẳng còn thấy gì ngoài những hộp rỗng, vỏ trái cây, ly nhựa chỉ còn đá,… nằm la liệt trên đất. Vì không muốn mất hình tượng lớp học ưu tú nên mỗi người tự đứng lên, gom hết rác lại và mang bỏ vào sọt rác. Lớp A1 quay lại lều và 1 lần nữa, cả lớp lại thấy lều bị phá, đất bị xới lên. Tuy rất lộn xộn nhưng những ý tưởng khác phục lại khiến cho lều càng trở nên thật sự kinh dị hơn. Sau khi xong xuôi phần khắc phục, cả lớp tiếp tục trang trí. Đến tối mịt, các thành viên mới bước ra khỏi lều. Xung quanh chẳng còn lớp nào ở lại, chắc lớp nó về muộn nhất rồi, chỉ thấy mỗi phòng bảo vệ là còn sáng đèn.
– Ê! Mày có cái mày nào khiến nội bất xuất, ngoại bất nhập không? – Băng Hạ quay sang nhìn Thiên Băng.
– Có! Đợi tao. – Thiên Băng nói rồi biến mất.
Khoảng vài phút sau, Thiên Băng quay lại chỗ cả lớp đang đứng, trên tay cầm theo 4 hộp sắt hình chữ nhật nhỏ và 1 cái laptop. Thiên Băng đặt 4 hộp vào bốn góc cách góc lều khoảng 2 tấc, sau đó ngồi xuống bắt đầu đánh máy.
– Trừ lớp A1 không ai có thể vào. – Thiên Băng nhấn Enter.
– Có cần tao giúp không? – Băng Tuyết nói.
– Mày nên làm thêm 1 màng bảo vệ nữa cho chắc. – Thiên Băng quay lại nhìn Băng Tuyết.
Băng Tuyết liền lấy từ trong người ra 1 lọ thuốc nhỏ như thể cô biết trước sẽ dùng nó. Cô đi xung quanh lều, rải thứ thuốc đó xuống đất, khi quay lại điểm xuất phát, cô lẩm bẩm đọc cái gì đó, 1 ánh sáng tím phát ra, bao quanh cái lều rồi dần dần biến mất không để lại bất cứ 1 dấu tích nào.
– Xong! Về thôi! – Băng Tuyết nói rồi đi thẳng.
Nhưng không may, khi ra cổng, bảo vệ đã về và cổng đã bị khóa chặt lại. Tuy không muốn nhưng tụi nó phải để hết xe lại trong trường, chắc không xe của ai bị lấy đâu vì trường bào vệ khá chặt. Cả lớp A1 leo tường ra ngoài, tuy chưa bao giờ leo tường trường nhưng ít nhất lớp A1 cũng có kĩ năng đã được luyện tập từ trước nên việc này dễ như ăn cháo vậy. Mọi người chia tay nhau đi về nhà nghỉ ngơi để mai còn lên sớm trang trí tiếp.
Ngày hôm sau, khi cả lớp A1 tập hợp đầy đủ trong lều và đã bắt tay vào việc trang trí. Bỗng loa phát thanh của trường vang lên.
– Mời các em lớp A1 lên phòng thầy hiệu trưởng.
– Cái ông hiệu trưởng muốn gì nữa đây? – Lệ Xuân khá thắc mắc.
Cả lớp nhanh chóng di chuyển lên phòng của thầy hiệu trưởng. Cánh cửa phòng thầy hiệu trưởng mở ra, 20 người bước vào.
– Có chuyện gì thế thầy? – lớp trưởng lớp A1 nói.
– Hôm qua lớp các em về muộn nhất? – thầy hiệu trưởng đặt câu hỏi.
– Đúng! Vì có 1 số việc phải làm. – Hà Giang đại diện nói.
– Có lớp nói các em phá hoại gian hàng của người ta, đã thế còn ăn cắp vào tối qua. – thầy hiệu trưởng nghiêm túc nói.
– Đùa à? Cái lớp này còn thiếu thốn gì? – Băng Hạ nói.
– Trừ lớp các em thì chẳng ai biết gia thế của các em. Họ chỉ biết đến chỉ số IQ cao và những ngôi nhà nhỏ các em ở thôi. – thầy hiệu trưởng đan hai tay vào nhau và chống lên bàn – Trước mặt thì họ tỏ vẻ kính nể nhưng đằng sau chưa biết có chuyện gì đâu, có lẽ họ xem các em chỉ như những thằng côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi.
– Những điều thầy nói chúng em hiểu. – lớp phó học tập nhẹ nhàng nói – Chúng em muốn biết lớp đó.
– Lớp A2 và A5. – thầy hiệu trưởng đáp.
– Lũ chuột nhắt đáng chết! – Vũ Thiên tức giận nói.
– Sẽ phạt ra sao? – Băng Tuyết nhìn thầy hiệu trưởng.
– Không được mở gian hàng trong ngày lễ, chỉ được đi lễ tổng kết, các phần thưởng đều bị cắt, chuyển phần thưởng sang lớp bị hại. – thầy hiệu trưởng nói.
– Thảo nào. – Hoài Thương nói.
– Vậy chúng em về nhà nghỉ ngơi, trước ngày lễ hội diễn ra sẽ mang chứng cứ đến. – lớp trưởng nói – Xin phép thầy, chúng em về. – lớp trưởng đi về đầu tiên.
Các thành viên khác cũng nhanh chân nối đuôi nhau đi ra ngoài, mang 1 vẻ buồn buồn rất tự nhiên nhưng đó chỉ là diễn kịch. Nói thật ra thì cả lớp biết chắc rằng khi nghe tin lớp A1 không tham dự lễ hội, các lớp khác sẽ ra an ủi cả lớp, sau lưng thì cười mừng vì mất 1 đối thủ nặng kí.
– Các bạn lớp A1 vì phạm quy nên sẽ không được tham dự lễ hội này. Nếu mang được chứng cứ chứng tỏ sự trong sạch mới được tham dự.
Sau khi máy phát thanh vang lên, lớp A1 lần lượt từng người bước xuống sân mang vẻ mặt buồn buồn. Mọi người nhanh chóng lại gần, chia buồn vài câu đại loại như: “Đừng buồn nữa! Không sao đâu mà!” hay “Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”. Đối với những người khác thì đó là niềm an ủi, còn với lớp A1 thì đó chẳng khác nào những câu hát nghe trong rạp, nghe xong rồi thôi. Ra đến ngoài cổng, cả lớp vào lấy xe của mình ra và chạy ra khỏi cổng trường.
– Hey! Còn sớm mà! Đi chơi đi tụi mày. – lớp phó học tập lái mô tô ra.
– Về nhà lấy tiền đi chơi xả láng hôm nay đi. – Băng Hạ đề nghị.
– Ok! Gặp nhau ở Galaxy Nguyễn Du nha mấy đứa. – lớp trưởng nói rồi nhanh chóng phóng xe đi.
Cả lớp nhanh chóng phóng xe trở về nhà, lấy tiền, thay đồ.
Đúng 8 giờ, 20 chiếc xe lao nhanh trên đường, tuy nơi xuất phát khác nhau nhưng tất cả đều hướng thẳng đến cùng 1 nơi, rạp chiếu phim Galaxy Nguyễn Du. Gần như cùng 1 lúc, 20 chiếc xe cùng dừng lại trước cổng rạp chiếu phim, cùng chạy vào chỗ gửi xe. Sau khi tập hợp đông đủ, Băng Tuyết đưa mỗi người 1 tấm vé xem phim. Tất cả cùng nhau đi trong căn phòng có gắn bảng điện tử hiện lên dòng chữ “Ám ảnh kinh hoàng 2”, 20 tấm vé Băng Tuyết mua chính là phim này, 1 bộ phim kinh dị. 2 hàng ghế đầu đều bị lớp A1 chiếm trọn, ngồi chuẩn bị xem phim. Vài phút sau, phòng chiếu tắt hết đèn, máy chiếu bắt đầu khởi động. Từng phút hồi hộp bắt đầu, tất cả đều rất chăm chú nhìn vào màn hình lớn phía trước. Những tiếng hét vang lên khi những con ma xuất hiện trong cuộc điều tra của nữ chính và 1 số hoàn cảnh khác (em mới đọc cốt truyện thôi nên có thiếu sót gì mong các chế bỏ qua), nhưng nhìn mặt tụi nó vẫn tỉnh bơ như chẳng có gì đáng sợ xuất hiện cả.
Sau 1 tiếng rưỡi (em đoán vậy) xem phim, tất cả đi ra khỏi rạp chiếu phim, vừa đi vừa bàn luận về phim vừa coi. Điểm đến tiếp theo của tụi nó là công viên giải trí. Vừa bước vào cổng, cả lớp chẳng quan tâm đến những người xung quanh, bắt đầu lấy tiền ra, mỗi đứa đi 1 hướng. Chẳng mấy chốc đã đến trưa, lớp A1 hẹn nhau ở 1 nhà hàng trong công viên giải trí.
– Để tao điểm danh. – lớp trưởng đứng trên hô to.
Sau khi điểm danh, lớp tụi nó nhanh chóng di chuyển vào trong nhà hàng, chiếm trọn 5 bàn ăn trong nhà hàng rất gần nhau. Những người phục vụ choáng váng với những phần ăn của cả lớp, chỉ có 20 người nhưng gọi gần hết cái menu. Trong nhà bếp vội vàng làm những món ăn tụi nó gọi.
– Ê! Đi chơi vui không? – Băng Hạ lên tiếng hỏi.
– Vui con khỉ! Tao toàn bị đuổi không hà. – Vũ Thiên bĩu môi nói.
– Sao bị đuổi? – Hà Giang quay sang hỏi.
– Ờ thì… tại tao chơi gắp thú, tính tặng tụi mày làm quà kỉ niệm. Mà mới gắp được con thứ 127 người ta đuổi đi vì lần nào tao gắp cũng trúng. – Vũ Thiên nói giọng đầy tiếc nuối – Tao qua chơi bắt thú để nhận xu, tao được nguyên 1 bọc luôn nè! – Vũ Thiên giơ lên 1 bọc lớn đầy xu.
– Mày còn đỡ, tao bị đuổi khi đang xem mấy con thú đây! – lớp phó lao động tỏ vẻ buồn rầu.
– Sao thế? – lớp phó trật tự ngồi bên cạnh quay sang hỏi.
– Tao đi xem mấy con thú, đến chuồng con sư tử, tao nhìn thấy nó đang đi. Đột nhiên nó quay lại, nó nhìn tao chằm chằm rồi lao về phía tao, tao hoảng quá cầm súng bắn 1 phát vào chân nó vì nhơ đến con sư tử hôm trước. – lớp phó lao động kể lại – Con sư tử đó giờ què rồi, còn tao vừa bị la vừa bị ném ra khỏi chỗ đó.
– Chia buồn! – lớp phó trật tự vỗ vai lớp phó lao động.
– Người ta chưa bắt mày vì tội sử dụng súng trái phép là may rồi, ở đó còn than với chả thở. – Lệ Xuân liếc lớp phó lao động.
– Con Băng Tuyết mới phá hoại nhất. – Nhã Lệ nói.
– Tại nó cầm chân tao không chịu buông ấy chứ! – Băng Tuyết biện minh.
– Sao? – Hoài Thương quay sang nhìn.
– Cô ta vào trong nhà ma cùng với tao, Nhã Lệ, Từ Thức, Hữu Trí và Thiên Băng. Khi con ma đó nắm chân Băng Tuyết không chịu buông, cô ta thẳng tay bẻ con ma đó thành mấy khúc. May là hình nộm chứ không chắc có án mạng rồi. – Lâm Từ hồi tưởng lại – Thiên Băng cũng bẻ 1 con, Hữu Trí cũng bẻ vài con. Con Nhã Lệ thì đi hù mấy người giả ma. Cuối cùng, thấy thiệt hại quá nhiều nên họ đuổi chúng tôi ra ngoài rồi đòi tiền bồi thường.
– Tại nó bay trúng đầu tao. – Thiên Băng lên tiếng biện minh.
– Mấy con đó thấy ngứa mắt thì bẻ. – Hữu Trí thản nhiên nói.
– Tụi mày đúng chuẩn bọn phá hoại. – Lệ Xuân nhìn 6 người bằng ánh mắt kinh hãi.
Mải nói chuyện, cả lớp chẳng ai nhận ra thức ăn được mang lên từ bao giờ chẳng ai trong lớp biết. Lúc cả lớp để ý, các món ăn trên bàn đã bắt đầu nguội. Mọi người nhanh chóng cầm đũa lên và bắt đầu ăn vì ai cũng đói. Tốc độ ăn của cả lớp khiến cho người khác nhìn chằm chằm, đồ ăn trên bàn vơi đi với tốc độ chóng mặt. Lúc thanh toán, số tiền cũng khá lớn.
– Mấy bé! Tiền! – lớp trưởng xòe tay ra.
– Đây! – cả lớp nhanh chóng đặt lên tay lớp trưởng phần tiền như nhau.
Sau đó, lớp A1 vào trong khu trò chơi điện tử, tụi nó vào trong ngồi chơi. Đến tối, tụi nó vác về 1 đống quà, mấy bọc tiền xu về vì ai trong lớp cũng chơi rất giỏi việc chơi trò chơi. Những ngày sau cũng thế, các lớp khác nhìn thấy lớp A1 vui chơi, có khi còn gặp cả trong những quán bar vào đêm khuya, trong các casino lớn nhỏ chơi bài, không hề thấy lớp A1 có vẻ gì muốn lấy lại trong sạch cho lớp cả,