Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 37
– Ê! Manh mối này! – lớp phó trật tự đột nhiên nói lớn.
Cả lớp A1 quay lại nhìn lớp phó trật tự. Cậu giơ tấm bản đồ lên, có 1 đường vẽ xuyên qua thác nước. Vậy là trong thác nước có hang động. Cả lớp nhanh chóng chạy đến vách đá và bắt đầu leo lên, lần lượt từng người nhảy vào trong thác nước, nơi mà tấm bản đồ có đánh dấu. Quả thật, bên trong thác nước có 1 hang động, đứa nào nhảy vào người cũng ướt như chuột lột. Sau khi tập hợp đủ, lớp A1 quay lại nhìn và thấy có tới những 3 lối đi, không đứa nào biết lối đi nên chia làm 3 nhóm để tìm lối đi. Mỗi nhóm cầm lấy 1 sợi dây thừng, cột vào 1 cục đá to để tránh không tìm được đường ra và mỗi người cầm trên tay 1 cây đèn pin.
Nhóm thứ nhất gồm lớp trưởng, 3 lớp phó, Vũ Thiên, Hà Giang và Hoài Thương đi lối bên trái. Cả 7 người đi, đi mãi mà không thấy lối ra bỗng Hà Giang dẫm phải 1 cục đá. Bỗng, từ trên đầu của 7 người rơi xống 1 thứ gì đó, lúc soi đèn phi vào nhau, 7 người nhìn thấy người mình và những người khác đều dính bột màu hồng mà đã pha nước.
– Mấy ông bà đó đùa à? – lớp trưởng bực mình nói.
Rồi nhóm đó đi tiếp. Đi đến cuối cùng là ngõ cụt đành phải vòng ra.
Nhóm thứ 2 gồm Hán Phong, Khắc Duy, Quang Khánh, Cao Kỳ, Từ Thức, Lâm Từ và Hữu Trí đi lối ở giữa. 7 chàng trai đi rất sâu vào trong đường tối đó mà vẫn chưa thấy lối ra, nhưng vẫn tiếp tục đi tiếp. Nhưng đi chưa được bao lâu, Hán Phong dẫm phải 1 viên đá và kết quả cũng khá giống nhóm 1. Cả 7 anh chàng đều hứng rất nhiều quả bóng nước, nhưng bên trong không đơn thuần là nước thường mà rất nhiều bột màu đủ màu sắc khác nhau. Đi đến cuối đường là ngõ cụt nên cả 7 phải quay đầu lại.
Nhóm thứ 3, gồm tụi nó và 1 người con trai khác trong lớp tên là Nhật Hoàng đi ở nhóm cuối. Lần này, Băng Hạ dẫm phải 1 viên đã, tụi nó có cảm giác chẳng lành nên nhảy lùi về phía sau. Nhưng lần này, tuy cách viên đá đó cũng khá xa nhưng vẫn dính bẫy, lần này có phạm vi rất rộng khiến ai cũng dính. Tuy vẫn là bong bóng nước nhưng bên trong chứa đầy bột mì đã trộn với nước khiến người của tụi nó rất bẩn. Nhưng may mắn là đi đến gần cuối đường tụi nó đã nhìn thấy ánh sáng, có nghĩa là đây là lối ra. Lệ Xuân nhanh chóng liên lạc với 2 nhóm kia và nói họ nhanh chóng đi tới. Rất nhanh, chưa tới 10 phút, tất cả đều có mặt, ai trong lớp đều nhìn rất đặc biệt, ai ai cũng bị dính bột từ đầu đến chân. Lớp A1 nhanh chóng di chuyển ra khỏi nơi đó, tiếp tục hoàn thành cuộc chơi.
Những chặng đường tiếp theo, các mật thư được dấu ở những nơi khá đặc biệt như dưới hố sâu đầy lá hay hang của những chú thỏ; hoặc những nơi khó lấy như hang rắn hay bên trong thân cây, nơi gần tổ ong. Đó chỉ là 1 phần, còn rất nhiều trở ngại nguy hiểm khác nhau khiến họ xử lí muốn hụt hơi. Đây không còn là 1 cuộc chơi mà giống như 1 cuộc phiêu lưu, nếu không phải vì những bức ảnh “dìm” của từng người trong lớp mà lớp trưởng đang giữ thì chắc cả lớp đã bỏ về trại từ lâu rồi. Hiện giờ, cả lớp A1 rất giống những chú chuột cống, rất bẩn và nhếch nhác. Ở mật thư cuối cùng, sau khi trải qua bao gian lao khổ cực, lớp A1 cuối cùng cũng đến với mật thư cuối cùng nhưng khổ nỗi, trước mặt tụi nó là 1 chiếc hộp không có ổ khóa mà cũng chẳng có chìa khóa hay các thứ tương tự. Tất cả đang cố gắng mở được chiếc hộp nhưng dùng cả đá đập còn chẳng ra chứ nói chi sức người mở.
– Mấy ông bà đó chơi tụi mình à? Không chìa khóa, không hướng dẫn. – lớp phó lao động đang dần mất bình tĩnh.
Bỗng nhiên, Lệ Xuân vuốt 1 mặt chiếc hộp liền thấy phần đó di chuyển, cô tiếp tục vuốt những mặt còn lại của chiếc hộp và nhận thấy có 1 lỗ nhỏ vừa ngón tay út. Lệ Xuân đặt ngón tay út vào, nhấn vào nút bên trong và chiếc hộp được mở ra, cô cầm mật thư ra.
– Lấy được rồi! – Lệ Xuân nói lớn khiến cả lớp quay lại.
1 bảng vuông đầy các chữ cái và 1 bảng trắng bằng với bảng chữ có đục một vài chỗ và dấu hiệu duy nhất trên tấm bảng bị đục lỗ là:
“T = 6; H = 5; Z = 4; A = 2”
Cả lớp A1 bắt đầu vặn óc suy nghĩ xem chúng có ý nghĩa gì. Từ Thức cầm lấy hai cái bảng và ghép lại với nhau 4 lần rồi ghi lại những chữ cái đó nhưng chẳng ghép được, chẳng ra được chữ nào hết. Cậu cũng thắc mắc rằng chúng có bị lừa hay thầy cô cố tình chơi họ vậy.
– Tao hiểu rồi! – Băng Hạ cầm lấy hai bảng đó và ghép.
– Thôi khỏi! Tôi làm xong rồi, giải được giải đi. – Từ Thức thẩy quyển sổ cho Băng Hạ.
Tờ giấy đó ghi như sau:
“TDDIRNH – HTREENR – ZNUISAR – AOWOTTS”
– “A = 2” là chữ ở, “H = 5” là chữ trên. – Thiên Băng chỉ vào quyển tay.
– “T = 6” là chữ đỉnh, “Z = 4” là chữ núi. – Băng Tuyết tiếp lời Thiên Băng.
– Hợp ý nhau khiếp. – Lệ Xuân nhìn 2 người.
– Cuối cùng là leo lên đỉnh núi kia á! – Băng Hạ nhìn núi cao trước mặt.
Cả lớp A1 nhìn theo hướng Băng Hạ nói, tụi nó bắt đầu tuyệt vọng. Nếu chỉ có một hai người thì Thiên Băng và Hữu Trí còn kéo theo được chứ 18 thì hai người cũng chịu thua.
– Cần giúp đỡ không? – 1 giọng nói quen quen vang lên.
– Cần lắm chứ! – Hữu Trí quay lại nhìn.
– Cậu là người hôm qua à? – Băng Hạ đang cố nhớ lại.
– Cô còn nhớ à? – Wolfy cười cười – Trí nhớ tốt đấy! À! Ralph – Wolfy gọi lớn.
– Gì? – Ralph bực mình tiến lại.
– Hai cậu, mỗi người 4. Nhanh! – Thiên Băng nói rồi cầm lấy tay Băng Tuyết và Băng Hạ.
Sau khi sẵn sàng, cả 4 di chuyển với tốc độ ánh sáng lên gần đỉnh núi, nơi khá rậm rạp. Đến đó, Ralph và Wolfy chia tay với lớp tụi nó, lớp A1 leo đoạn đường còn lại đến đích đến. Rẽ đám lá ra, ánh sáng rọi xuống người mọi người lớp tụi nó, những vết bùn đã khô hết và bột màu cũng đã khô, nhìn lên bầu trời đã về chiều rồi. Các thầy cô ngạc nhiên nhìn tụi tôi chằm chằm chẳng khác nào người ngoài hành tinh.
– Cô tưởng tụi em phải về muộn nữa cơ chứ! – cô tổng phụ trách nhìn tụi nó cố nhịn cười.
– Cảm ơn các cái bẫy. – Băng Hạ lạnh nhạt trả lời.
– Đồ thay và chỗ thay ở phía sau, các em mau thay đi. – thầy hiệu phó chỉ vào phía sau.
Cả lớp A1 quẳng lại trên mặt đất những thứ không cần thiết rồi đi vào trong theo sự hướng dẫn của cô tổng phụ trách. Lớp tụi nó mỗi người cầm lấy 1 bộ đồ thể dục của trường cùng với đôi giày bata sạch để thay. Không lâu sau, lớp A2 cũng nhanh chóng về đích.
– Chúng ta về nhất rồi! – lớp trưởng lớp A2 hào hứng nói.
– Lớp em về thứ 2, sau lớp A1. – cô tổng phụ trách dập tắt sự vui mừng của lớp A2.
– Thế họ đâu rồi cô? – lớp phí học tập của lớp A2 lên tiếng hỏi.
– Vào trong thay quần áo rồi. – cô tổng phụ trách nói tiếp.
– Đúng là tiểu thư, công tử, mới có đi 1 tí đã không chịu được bẩn. – 1 thành viên lớp A2 tỏ vẻ chế giễu.
– Hừ! Chúng tôi còn chịu đến cuối đường, còn các cậu chắc bỏ cuộc từ sớm. – lớp phó học tập lớp A1 bước ra sau khi đã thay đồ gọn gàng.
– Cô tưởng chúng tôi không khổ? – 1 thanh viên khác của lớp A2 lên tiếng phản bác.
– Ê! Lao động! Mang quần áo của mày ra cho tụi nó xem chút đi. – lớp phó học tập lớp A1 nói to vào bên trong.
– Tao cấm mày gọi tao là lao động. – lớp phó lao động bực mình bước ra.
Lớp phó lao động ném quần áo lúc đi thám hiểm xuống. Trên quần áo rất sặc sỡ, nào là bùn, bột màu, cỏ may, bột phấn,… còn có cả máu nữa chứ. Đương nhiên là không phải máu của tên lớp phó lao động, đó là máu của con sư tử lớp tụi nó gặp trong rừng, bị tụi nó giết khi đang cố gắng tấn công tụi nó.
– Tụi mày giết người à? Chứ sao có máu? – 1 thanh viên khác của lớp A2 nói.
– Của nó. – Nhã Lệ kéo từ trong bụi cây ra 1 cái xác của con sư tử.
– Giờ tới lượt tụi tao xử mày. – các thành viên của lớp A1 bực tức lên tiếng nhìn lớp trưởng.
– Tao nghĩ tụi mày không dám đâu. – lớp trưởng cười cười bình tĩnh nói.
– Tại sao không? “Chúng” bị phi tang rồi còn gì tụi tao phải sợ? – Băng Hạ nhìn lớp trưởng bằng ánh mắt rực lửa.
– Tụi mày tưởng tao phi tang cái hộp thật à? – lớp trưởng tỏ vẻ rất nguy hiểm – Trong điện thoại tao còn, chiếc hộp kia tao đưa cho cái tên vừa nãy rồi.
– Mày giám? – cả lớp A1 hét lên.
– Tao còn nó, tao không sợ tụi mày bắt nạt. – lớp trưởng lộ bản mặt gian tà – Chỉ cần tao bấm nút gửi nữa thôi thì tao không sợ cả trường không biết.
– Mày được lắm! Biết thế tao không tham gia để chịu khổ rồi! – Băng Hạ phát tiết nhìn lớp trưởng.
– Tao mà! Tụi mày nên nhớ còn chuyến đi chơi nữa đấy! Quyết định chưa? – lớp trưởng nhanh chóng chuyển chủ đề.
– Đi Pháp đi! – Hoài Thương lên tiếng trước.
– Pháp có gì hay? Đi Anh đi mày! – Vũ Thiên nói.
– Tao đi Anh hoài rồi. Đi Hawaii đi! – Băng Hạ nói.
1 cuộc cãi nhau bùng nổ. Cái lớp từ trước giờ được biết đến là lớp của các học sinh ưu tú, luôn chỉ biết cạnh tranh thứ hạng của nhau, nhưng bây giờ, họ biết thêm rằng chỉ vì quyết định đi chơi mà cả lớp cãi nhau ồn ào đến nỗi, các lớp khác từ xa đã nghe tiếng cãi nhau.
– Luật cũ đi! – lớp trưởng nói lớn.
– Được! Chơi luật cũ. – lớp phó trật tự cầm lấy quyển sổ của Từ Thức và bắt đầu xé.
Cuộc cãi vã dừng lại, lớp A1 bắt đầu sử dụng cách bốc thăm như mọi lần. Khi lớp trưởng bốc thăm, cả lớp đứng vay quanh, hồi hộp đứng xem.
– E hèm! Lá thăm là… – lớp trưởng đứng trên 1 tảng đá và nói – Không ý kiến? Lại là mày nữa hả Lệ Xuân! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, không có ý kiến khỏi ghi.
– Lại đi, lại đi! – cả lớp hối.
– Lần này là… – lớp trưởng làm cả lớp hồi hộp – Phiếu trắng.
– Lại! Lại! – cả lớp hô hào.
– Phiếu trắng tiếp. Lại phiếu trắng. – lớp trưởng bất đầu chán nản – Cuối cùng, quyết định là… – lớp trưởng nói khiến cả lớp ngộp thở – Đi Hawaii của Băng Hạ.
Lớp A1 sau khi chọn xong địa điểm thì bắt đầu ngồi “buôn dưa lê với nhau” các lớp còn lại hoàn thành cuộc chơi còn lại. Sau khi các lớp tập hợp đông đủ, các thầy cô điểm danh lại để chắc chắn không ai vắng mặt.
– Được rồi! Chúng ta về trại nào. – cô tổng phụ trách nói – Đi theo đường của lớp A1.
– Cô đùa à? Mấy con rắn rết đó chưa giết hết đâu. – lớp phó trật tự lớp A1 vội nói.
– Cô không đi đường khác được à? Lớp nào muốn đi phiêu lưu thì đi, lớp chúng em không đi. – lớp trưởng lớp A1 phản bác.
– Đi xong chắc chết quá!
– Cô đi một mình đi!
– Không bao giờ tụi em đi con đường đó đâu.
– Dù nó ngắn nhất nhưng nguy hiểm chết người. Xém bị con sư tử này ăn thịt đấy!
– Cô nghĩ đi 1 đoàn lớn như vầy an toàn á! Cô thấy mấy con trăn trong rừng chưa?
Lớp A1 hết người này đến người khác phản bác khiến các lớp khác nghĩ lớp A1 nhát gan mới không dám đi chứ không biết những chuyện cả lớp đó phải trải qua suốt quãng đường.
– Các người nhát gan mới vậy đúng chứ? Chúng tôi không tiểu thư như các người đâu. – 1 người lên tiếng nói.
– Tiểu thư? Được! Chúng em sẽ dẫn các bạn ấy đi xem thử. – Lệ Xuân cười lạnh.
– Ê! Nhanh lên! Chuẩn bị đi nào! – lớp trưởng nói, nhìn vào đám đồ họ ném lúc họ mới tới nơi.
– Có chuyện gì tụi em không chịu trách nhiệm. – Nhật Hoàng nói, nhìn cô tổng phụ trách.
– Được! – cô tổng phụ trách gật đầu.
Người đó đúng là biết đánh vào điểm yếu duy nhất của lớp A1, chính là thể diện. Chỉ cần 1 câu nói đó mà thay đổi được quyết định của cả lớp. Lớp A1 đi trước dẫn đường, các lớp khác cố gắng đi theo sau, bên cạnh là thầy cô, cuối cùng là cô tổng phụ trách để tránh có học sinh bị rớt lại.
– Cẩn thận bước đi đấy! – lớp phó trật tự của lớp A1 lên tiếng cảnh báo.
Đang đi, lớp A1 vẫn đi 1 cách thản nhiên dù phía dưới có rất nhiều tiếng la hét rất chói tai. Đơn giản vì lớp A1 đã đi và né hết những cái bẫy nên bây giờ nhưng người này bị sập bẫy là chuyện bình thường. Qua được các cái bẫy thì tới con đường bùn lầy rất trơn như đổ dầu ra đất vậy. Rất nhiều người bị ngã, bùn bẩn dính hết lên quần áo nhưng lớp A1 không bị bẩn bởi có kinh nghiệm từ lần trước rồi. Tiếp theo là tới dòng sông lớn, chỉ có 1 thân cây bị lớp tụi nó cửa nằm ngang để đi qua. Từng người 1 bước qua, trừ lớp nó lại chẳng ai bước qua được bởi quá gấp gáp khó giữ thăng bằng. Đi khoảng vài bước là tới hang ổ của những con rắn, tụi nó luôn cẩn thận đi qua vì biết ở đây rất nhiều rắn. Ít nhất thì trên đường này không ai bị thương nhưng người bị dọa thì lại đầy.
– Này! Các người dẫn đúng đường không thế? – 1 người lên tiếng hỏi.
– Tôi nói bạn nghe này, chúng tôi không biết rõ đường ở đây, nếu không đi theo đường chúng tôi đã đi chẳng phải là tự sát sao? Chúng tôi nói từ đầu là rất nguy hiểm nhưng có ai nghe đâu. Tuy nó rất ngắn nhưng đi đường an toàn nhất là con đường các bạn đi lúc đầu ấy chứ. – lớp phó học tập lạnh nhạt nói.
– Bạn từng thấy ai đang sống vui vẻ, hạnh phúc, tự dưng muốn nhảy vực tự vẫn không lí do không? – lớp phó lao động đi cuối cùng lớp A1 nói – Trong trường hợp này, lớp tôi mà dẫn các bạn đi sai đường chẳng phải rước họa vào thân sao? Bạn thấy khu rừng này chẳng phải rất nguy hiểm sao?
– Chuẩn bị sẵn sàng nha mọi người! – Băng Hạ nói lớn về phía sau.
Vừa dứt lời, 1 con trăn rất to và dài bò về chỗ tụi nó rất nhanh. Mọi người bắt đầu hoảng loạn chỉ có lớp A1 vẫn bình tĩnh, chạy thật nhanh về phía trước. Bò được khoảng vài chục mét, con trăn đó quay đầu lại không đuổi theo nữa, lớp A1 dừng lại, quay lại nhìn thấy mọi người trên mặt đều có nét hoảng sợ. Sau khi mọi người trong trường đã bình tĩnh lại, lớp A1 mới dẫn đường đi tiếp. Quãng đường tiếp theo cũng chẳng dễ dàng vượt qua. Cuối cùng, cả trường cũng đến được cái hang bên trong thác nước. Đi bên trong, đám bột mì trộn nước đã khô lại nên cũng đỡ bẩn bao nhiêu rồi. Lớp A1 bật đèn pin lên và đi theo con đường đó, không nguy hiểm nhưng tới chỗ màn nước thì lại chẳng ai dám nhảy qua.
– Chúng em giao lại cho các thầy cô. Chúng em ra ngoài trước. – lớp phó lao động quay lại nói.
Lớp A1 từng người 1 nhảy qua màn nước và đáp xuống ở tảng đá cao rồi cẩn thận leo xuống. Mọi người trong trường không ai dám nhảy như lớp A1 hết, thầy cô phait vén màn nước để mọi người nhìn thấy rõ điểm đáp xuống. Trong khi đó, lớp A1 đang ngồi chơi đùa ở phía dưới 1 cách rất vui vẻ. Cũng không lâu lắm, cả trường cũng nhảy qua màn nước và có mặt ở dưới đất nơi lớp A1 đang nghỉ ngơi.
– Đi tiếp nào! – lớp trưởng lớp A1 nói.
Không quan tâm đến những người xung quanh nữa vì tới quãng đường này đã hết nguy hiểm rồi. Về tới trại, mọi người bắt đầu ngồi nghỉ mệt. 30 phút sau, mọi người tập trung lại để bắt đầu tuyên dương và bắt đầu lửa trại vì cũng trời đã nhá nhem tối.
– Lớp về nhất là lớp A1. – thầy hiệu phó nói – Các em hãy cho các bạn ấy 1 tràng vỗ tay.
Trong suy nghĩ mọi người đều rất thán phục lớp A1, chẳng những giải mã rất nhanh những mật thư còn vượt qua nguy hiểm như thế, nếu là họ chắc đã bỏ cuộc từ sớm rồi. Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay vang xa mấy trăm mét.
– Các em có dự kiến muốn đi đâu? – cô tổng phụ trách cười nói.
– Hawaii! – lớp trưởng đại diện nói.
Mọi người được chỉ huy theo nhóm đi nhặt những thứ có thể cháy đến nơi đã được chỉ định. Nơi đó là 1 khoảng đất trống rất rộng, có thể làm 1 sân vận động ở đây luôn ấy chứ, còn cách khá xa rừng cây, dưới đất không có cỏ nên cũng khá an toàn. Sau khi xếp xong tháp lửa thì trời cũng đã tối hẳn, các học sinh trở về lều để thay những bộ đồ mà thầy cô đã chuẩn bị sẵn. Đến 8 giờ tối, mọi người nhanh chóng tập trung thành vòng tròn theo lớp và làm 1 số nghi thức rồi đố lửa trại lên. Lớp A1 được đại diện lên nhảy lửa. Sau đó, các hoạt động khác được diễn ra, cuối cùng, khi lửa tàn, mọi người chia tay nhau trở về lều để ngủ, chuẩn bị ngày mai đi về.